“Ngươi muốn vào hoàng cung?” Nguyên Tân Toái nâng khóe mắt lên: “Đi làm gì?”

“Đi lấy máu người ta” Ân Niệm lạnh giọng mà nói.

“Lấy máu?” Nguyên Tân Toái vừa rồi còn lộ ra vẻ mặt buồn ngủ lập tức ngồi thẳng người dậy, vươn đầu lưỡi li3m li3m khóe môi đỏ thắm: “Cái này ta thích.”

Ân Niệm nhìn hắn một cách quái lạ, nàng đang muốn nhờ hắn hỗ trợ, nhưng vừa nghe là làm chuyện này thì hắn đã tự cần câu?

Sao hắn phối hợp quá vậy.

“Đil” Ân Niệm không nghĩ nhiều, làm xong chuyện này đi rồi tính tiếp.

“Đúng rồi Bách Biến, ngươi biến thành dáng vẻ của ta ở lại nơi này” Ân Niệm dặn dò nói: “Để phòng ngừa bất trắc!”

Mặt Bách Biến xị xuống!

Chủ nhân đi ra ngoài làm việc lại không dẫn nó theo, nhất định là bởi vì hiện tại nó quá yếu.

Nó mang đầy thù địch mà nhìn lướt qua Nguyên Tân Toái.

“Hô!” Bách Biến phun ra một hơi thật dài: “Phải tăng thực lực lên mới được, ta đủ mạnh thì chủ nhân không cần tìm người khác hỗ trợ nữa!”

Trong lúc Bách Biến tự cổ vũ bản thân thì Ân Niệm lần đầu tiên cảm nhận được uy lực của linh trận cao đẳng.

Trận pháp được chia làm linh trận và ma trận, nàng từng nhìn thấy người trong Ma Giản dùng ma trận cao đẳng, nhưng muốn kết ấn vẽ trận rất phiền toái.

Mà Nguyên Tân Toái chỉ giơ tay lên thôi là hoàn thành, quả thực rất đáng sợ.

Một giây trước nàng còn ở cổng của Bạch gia, giây sau nàng đã đi tới nóc hoàng cung.

“Trận pháp che giấu khí tức chỉ có thể kéo dài thời gian một nén nhang.” Nguyên Tân Toái vừa nói xong thì Ân Niệm đã nghe thấy dưới chân truyền đến âm thanh, là giọng của Tô Lâm Yến.

“Suyt!” Nàng lộ ra vẻ mặt nặng nề ngồi xổm xuống lật mảnh ngói lên.

Kết quả liền nhìn thấy cảnh tượng làm tim nàng phát run.

Lạt Lạt bị Tô Lâm Yến bóp cổ rồi hung hăng ấn đầu cô bé đập vào góc nhọn của cái bàn rất nhiều lần, máu văng ra, kèm theo đó còn có tiếng mắng của Lạt Lạt.

“Ngươi là con gà rừng giả mạo phượng hoàng!” Thân thể Lạt Lạt bị trói chặt không thể động đậy, nhưng cô bé còn có miệng.

“Chủ nhân của ta sẽ trở về, người sẽ bắt ngươi trả giá vì những chuyện hiện tại ngươi làm với ta!” Lạt Lạt đau đến run run giọng.

“Ngươi năm mơ!” Tô Lâm Yến bày ra vẻ mặt điên cuồng: “Chủ nhân của ngươi đã sớm chết mục xương rồi.”

Nàng ta rút chủy thủ bên cạnh ra, dùng chủy thủ chống lên miệng Lạt Lạt, mắt đỏ rực mà mắng to: “Nói tiếp đi! Ta xem cắt lưỡi ngươi xong còn nói được không!”

Lạt Lạt liều mạng giấy giụa, Tô Lâm Yến lộ ra ý cười tàn nhẫn: “Làm sao vậy? Cũng không phải lần đầu tiên cắt lưỡi ngươi, ngươi sớm nên quen rồi! Hôm nay ta phải dùng lưỡi của ngươi để nhắm rượu!”

Nói xong, nàng ta muốn đâm mạnh vào một đao.

Ân Niệm thấy cả quá trình thì căn bản không khống chế được oán hận ngập trời trong lòng, Ma Nguyên Tố vốn táo bạo. hơn linh lực ầm ầm nổ tung.

“Cái gì?” Tô Lâm Yến cảm thấy không ổn nên ngẩng đầu theo bản năng, lại phát hiện có một thanh đao còn nhanh hơn động tác ngẩng đầu của nàng ta.

Ân Niệm đã nhảy xuống từ nóc nhà, toàn thân Lạt Lạt bị đánh không có chỗ nào lành lặn, nhìn thấy nàng thì nhịn không được đỏ mắt: “Ô ô ô.”

Cô bé khóc đến mức không kêu ra được tiếng chủ nhân.

Ân Niệm đã sớm đeo mặt nạ yêu nữ kia lên, không đợi Tô Lâm Yến phát ra tiếng thì khí thế Nhân Ma Cảnh một sao đã trực tiếp đè Tô Lâm Yến xuống mặt đất.

Tốc độ phải nhanh!

Ân Niệm túm chặt lấy tóc Tô Lâm Yến rồi trực tiếp đập mạnh vào cạnh bàn giống như cách nàng ta đối xử với Lạt Lạt vừa rồi.

Một cái!

Hai cái!

Ba bốn năm sáu!

Ân Niệm xuống tay càng ngày càng nặng: “Vừa rồi không phải ngươi đập rất lợi hại sao?” Nàng hạ giọng, tay phải cầm chủy thủ trực tiếp thọc một đao vào bụng Tô Lâm Yến.

“AI” Tô Lâm Yến bị bưng kín miệng nên phát ra tiếng kêu thảm thiết trong câm lặng, cả người ngã xuống đất run lên như co giật.

“Máu phượng hoàng?” Ân Niệm rút chủy thủ ra: “Ta lại muốn xem máu của ngươi có phải màu đen hay không!”

Tô Lâm Yến nhìn nữ nhân trước mặt trừng trừng, Ma tộc! Là Ma tộc!

“Trừng ta?” Ân Niệm cười khế một tiếng, giơ tay lên lại đâm mạnh một đao.

“Ưm!" Một con mắt của Tô Lâm Yến đã mù. “Đừng vội gào, đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên ta đánh ngươi, hôm nay lấy một con mắt của ngươi nhắm rượu trước!” Ân Niệm đáp trả lại đủ những câu nàng ta nói qua.

'Tô Lâm Yến đã sắp biến thành một người làm bằng máu.

Ân Niệm giơ một tay bóp lấy cổ Tô Lâm Yến, tuy rất muốn lập tức giết người này, nhưng nếu nàng ta chết thì Lạt Lạt cũng sẽ chết.

“Mau” Nguyên Tân Toái trên nóc nhẹ giọng nói: “Họ phát hiện ngươi rồi.”

Không cần hắn nói Ân Niệm cũng biết.

Ân Niệm lập tức ném Tô Lâm Yến đã hôn mê đi rồi ôm chặt Lạt Lạt nhảy lên nóc nhà.

Nguyên Tân Toái còn đang thưởng thức một màu đỏ rực phía dưới.

“Đi thôi!" Ân Niệm vội la lên. Ngay sau đó, hai người biến mất khỏi nơi này.

Mà cùng lúc đó, căn phòng này bị một sức mạnh trực tiếp đội nóc lên, Đế Hậu xuất hiện ở nơi bọn Ân Niệm vừa đứng.

Đế Hậu đi xuống liền nhìn thấy Tô Lâm Yến ngã vào vũng máu, bà ta chấn động rồi phát ra tiếng gào bi thương vang vọng toàn bộ hoàng thành.

“Yến Nhil”

“Tạp chủng Ma tộc! Ta và ngươi không đội trời chung!”

Bên kia Nguyên Tân Toái đã đưa Ân Niệm tới một khu núi rừng cách hoàng cung xa nhất.

Ân Niệm ôm Lạt Lạt nóng hổi, cái xích chân bén nhọn đang đâm vào xương cô bé.

Lạt Lạt đau đến thần chí mơ hồ, nhưng thân thể nhỏ bé dựa vào người nàng lại thỏa mãn kêu chủ nhân hết lần này đến lần khác.

Ân Niệm đau lòng chỉ có thể ôm chặt lấy cô bé.

Nước mắt rơi xuống từng giọt, nàng lấy chủy thủ dùng sức chém vào pháp khí kia, nhưng lại không cách nào chặt đứt.

“Tránh ra” Nguyên Tân Toái nhẹ nhàng đẩy nàng ra, hẳn ngưng tụ linh lực rồi hung hăng túm một cái.

Pháp khí bị Đế Hậu thao túng răng rắc một tiếng vỡ vụn.

Lạt Lạt đau đến cả người run rẩy, nhưng rất nhanh liền cảm thấy trên người không còn quá đau vì đã mất đi trói buộc.

“Chủ nhân, Lạt Lạt không đau.” Lạt Lạt mặt mày tái nhợt an ủi nàng: “Ngài đừng khóc.”

“Ta nên sớm nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài.” Ân Niệm vô cùng áy náy: “Ngươi tên Lạt Lạt phải không?”

“Vâng” Lạt Lạt dựa vào bả vai nàng.

“Chủ nhân nhất định sẽ nghĩ cách cởi bỏ khế ước giữa ngươi và Tô Lâm Yến để trả lại tự do của ngươi.” Ánh mắt Ân Niệm đanh lại: “Đến lúc đó chủ nhân nhất định lấy mạng ả đền bù đáp những nổi đau Lạt Lạt phải chịu mấy ngày qua!”

“Lạt Lạt, mau cảm ơn vị đại nhân này đi” Ân Niệm là người tri ân báo đáp nên lập tức nghiêm túc nói với Nguyên Tân Toái: “Nếu không có vị đại nhân này thì ta không thể cứu được. ngươi."

Cho dù cứu được thì nàng cũng không thể giải quyết pháp khí kia, Lạt Lạt còn phải chịu khổ.

“Cảm ơn ca ca” Lúc này Lạt Lạt không hung dữ chút nào. mà ngoan ngoãn như một cục bột nhỏ.

Nhưng Nguyên Tân Toái có vẻ khá lạnh lẽo với mọi người trừ Ân Niệm ra.

“Trở về chưa?”

“Ừm, trở về." Ân Niệm vừa lấy cỏ Long Lân ra vừa dỗ dành Lạt Lạt: “Này, ăn cái này thì thương tích của ngươi sẽ mau khỏi hơn”

Lạt Lạt không chút do dự nuốt vào.

“Ngươi ở bên cạnh ta dưỡng thương cho tốt, có thể thu nhỏ lại không?” Lúc này Ân Niệm rất vui vẻ: “Ngươi còn có một đệ đệ tên là Bách Biến, ngươi rút nhỏ lại rồi ta giấu ngươi đi.”

Chỉ cần Lạt Lạt không xuất hiện trước mắt Tô Lâm Yến thì nàng ta sẽ không khống chế được cô bé.

Hơn nữa Tô Lâm Yến đang bị trọng thương, không có thời gian quan tâm đ ến Lạt Lạt.

“Lúc này chắc toàn bộ hoàng thành đã rối tung cả lên” Ân Niệm cười lạnh nhìn về phía hoàng thành: “Nhưng ta còn phải đi làm một chuyện rất quan trọng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play