Nếu đến quá gần thì Nguyên Tân Toái lại không tìm ra người cụ thể, cũng không tìm thấy hồn phách của cái “Gối đầu” trong lòng hắn.
Đã thật lâu hẳn chưa thấy nhiều người như vậy.
Bị các nàng vây quanh, Nguyên Tân Toái cảm thấy rất thú vị, nhưng nữ nhân đứng giữa kia hơi bị ồn ào.
“Này, ta hỏi ngươi thuộc nhà ai!” Hồng Nhan không cảm nhận được dao động linh lực từ trên người hắn: “Ngươi câm à”
Rốt cuộc Nguyên Tân Toái cũng ngước lên nhìn về phía ả, hẳn mở miệng hờ hững nói: “Không thuộc nhà ai, lẻ loi một mình”
Bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, Hồng Nhan chỉ cảm thấy choáng ngợp đến hít thở không thông, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình từ cặp mắt kia, ả có cảm giác tự tỉ mãnh liệt không chỗ để trốn tránh.
Nhưng bởi vậy ả càng không muốn thấy những nữ nhân nam nhân xinh đẹp kia sống tốt.
Ả như nổi điên mà khát khao tra tấn bọn họ, không phải ngươi sinh ra đã xinh đẹp sao? Vậy hãy để những mỹ nhân được ông trời yêu thương kia phải đau khổ vì sự xinh đẹp của mình đi, như vậy ả mới cảm thấy thoải mái.
Nhưng thấy được gương mặt của Nguyên Tân Toái, đáy lòng ả lại dâng lên dục vọng độc chiếm như tẩm độc.
Ả muốn có được hẳn.
“Lẻ loi một mình?” Gương mặt độc đáo của Hồng Nhan hất lên cao, nụ cười mang theo vài phần tham lam lại xấu thêm ba phần trong mắt mọi người: “Vậy hay lắm, hôm nay. gặp được ta coi như ngươi may mắn."
“Tới Hồng Nhan Lâu, về sau ngươi chính là người trong hậu viện của ta”
Những người vây xem bên cạnh không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
“Quả nhiên, nam nhân này xui xẻo rồi”
“Ngươi nói... Ngươi nói xem mua một đêm của nam nhân này cần bao nhiêu linh tinh?” Linh tỉnh là tiền tệ thông dụng của Ngô Châu.
“Hồng Nhan sẽ tự hưởng thụ dạng tuyệt sắc này, nói không chừng sẽ biến thành vật sở hữu riêng của Hồng Nhan “~" Có người khẽ hừ một tiếng: “Nếu có được mỹ nhân tuyệt sắc như vậy thì ta cũng không nỡ để hắn đi ra tiếp khách, Hồng. Nhan cũng không thiếu chút linh tinh kia.”
“Nhưng sao hắn lại ôm một nữ nhân? Nữ nhân đó bị bệnh sao?”
“Chậc, không phải là thê tử của hản đó chứ?” Tất nhiên Hồng Nhan cũng chú ý tới lời nói của bọn họ.
Hồng Nhan không nỡ đánh nam nhân, nhưng không có nghĩa là sẽ bỏ qua nữ nhân trong lòng hẳn.
“Ngươi đang ôm nữ nhân của mình?” Hồng Nhan nheo mắt lại, xác định hắn là người không nơi nương tựa thì càng không kiêng nể gì, giơ tay muốn tóm lấy thân thể của Ân Niệm: “Vứt ngay!”
Nhưng ngay vào thời khắc ả vói tay qua, một trận pháp đột nhiên bao phủ cả cánh tay ả, chỉ trong khoảnh khắc, vô số sợi †ơ màu máu đã chui ra từ bên trong rồi trói chặt tay Hồng Nhan lại.
“A!” Hồng Nhan đột nhiên cảm thấy một cơn đau như xé da róc thịt, chỉ trong một hô hấp ngắn ngủn mà cánh tay ả đã hóa thành một bãi máu trước mắt mọi người.
“A!” Mấy nữ nhân đứng gần bên cạnh thấy thế cũng nhịn không được phát ra tiếng hét thảm.
“Trận pháp sư? Là trận pháp sư?” Có người nhịn không được lui về phía sau: “Thiên Linh Cảnh? Không đúng, Tiểu, Tiểu Thần Cảnh?”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé
“Trận pháp sư Tiểu, Tiểu Thần Cảnh?” Hồng Nhan mặt mày tái nhợt quỳ xuống đất, không còn suy nghĩ muốn thu nam nhân này vào hậu viện của mình nữa: “Đại nhân, đại nhân tha mạng, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn!”
Vừa là Tiểu Thần Cảnh, lại vừa là trận pháp sư, cho dù hôm nay sư phụ có ở chỗ này cũng không giữ được ả!
Trận pháp sư chỉ coi trọng thiên phú, bàn về sức chiến đấu thì trận pháp sư Tiểu Thần Cảnh nhất định mạnh hơn cường
giả Tiểu Thần Cảnh đơn thuần!
Với thực lực này của hắn, mặc kệ là đến đại gia tộc nào của Ngô Châu cũng có thể lên làm gia chủ.
Vì sao... Vì sao lại xuất hiện ở Vạn Thú Quốc?
Cả người Hồng Nhan phát run, bọn người của Hồng Nhan Lâu phía sau ả kẻ thì chạy, kẻ thì quỳ, những người xem náo nhiệt bên cạnh đều sôi nổi quỳ xuống.
Đây là cường giả tuyệt đối!
Hắn có tức giận không?
Có giận đến mức giết sạch bọn họ không?
Mọi người run bần bật dưới sự sợ hãi này.
“Xin lỗi đại nhân, xin lỗi đại nhân!” Hồng Nhan đau sắp ngất xỉu, nhưng lại không dám thật sự ngất đi, ả không ngừng dập đầu ầm ầm xuống đất.
Nguyên Tân Toái rũ mắt xuống nhìn nữ nhân này, sau một lúc lâu mới hơi cong môi mỏng lên: “Không sao.”
Hồng Nhan lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Nhưng câu tiếp theo của hắn là: “Ngươi chết rồi thì ta không trách ngươi.”
Một trận pháp đột ngột xuất hiện trên đầu Hồng Nhan, cả người ả run rẩy: “Không không không, đại nhân... Ta, ta có thể làm mọi chuyện vì ngài, đại nhân ngài muốn cái gì? Cái gì cũng được, chỉ cần là chuyện ngài muốn làm!”
Trận pháp đã bắt đầu ngưng tụ sức mạnh chợt dừng lại.
“Phải không?” Nguyên Tân Toái lộ ra vẻ mặt suy tư: “Vậy ngươi giúp ta tìm một người, hẳn người kia đang ở xung quanh, †a muốn ngươi nghĩ cách triệu tập mọi người xung quanh đến đây.
Hồng Nhan liều mạng gật đầu: “Ta, ta nghĩ cách, đại nhân ngài giữ ta lại, giữ ta lại nhất định hữu dụng!”
Chiều hôm nay, Ân Niệm tu luyện trong phòng xong thì đi ra bên ngoài, kết quả liền thấy những tộc lão đó còn đang bàn bạc, không ngừng có tiếng khắc khẩu truyền ra từ bên trong.
“Chủ nhân, bọn họ đang tranh luận có nên cho ngài vào từ đường không” Bách Biến biến thành dáng vẻ tiểu hài nhi, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái về việc biến dị thú ấu tể có thể biến thành hình người.
“Để họ cãi đi” Ân Niệm cười cười: “Đúng lúc ta cũng cảm thấy rất hứng thú với từ đường Bạch gia, còn có... bí pháp hoán cốt của Bạch gia”
Nhờ có bí pháp này mới sinh ra chuyện Phượng Nguyên của nàng bị đoạt.
“Nói không chừng trên bí pháp có phương pháp cắt đứt quan hệ giữa Tô Lâm Yến và nhãi con” Ánh mắt Ân Niệm trầm xuống, nhớ tới Lạt Lạt thì vẫn cảm thấy ngực quặn đau từng cơn.
Thấy nàng như vậy, Bách Biến lập tức an ủi: “Chủ nhân yên tâm đi, trong trận chiến ngày mai ta nhất định sẽ nghĩ cách nhét cỏ Long Lân vào miệng nàng, vậy vết thương của nàng sẽ khỏi nhanh thôi.”
Ân Niệm vừa gật đầu liền nghe thấy mấy nữ nô bên ngoài lặng lẽ châu đầu ghé tai nói: “Hồng Nhan Lâu kế bên xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Ta biết ta biết, nghe nói lâu chủ của Hồng Nhan Lâu lại cướp người trên đường, kết quả a ~” Nữ nô nói chuyện cứ kéo dài như câu cá nhử mồi.
“Mau nói!" Quả nhiên mấy người bên cạnh sốt ruột muốn chết.
“Kết quả nam nhân kia lại là cường giả Tiểu Thần Cảnh, còn là trận pháp sư!” Nữ nô lộ ra vẻ mặt như muốn ngất xỉu: “Lúc ấy ta lập tức quỳ xuống đất, không dám thở mạnh lấy một cái, cứ sợ mình mất mạng”
“Thật dọa người...”
“Dọa người hơn còn có!” Hiển nhiên có nữ nô khác cũng biết chuyện này: “Ta nghe nói vị đại nhân kia là tuyệt sắc nhân gian, vừa rồi ta đứng xa xa liếc một cái thôi, ta cá là đời này các ngươi chưa thấy qua nam nhân nào đẹp như vậy, nếu người như vậy thích ta thì muốn mạng của ta cũng được!”
Nàng lộ ra vẻ mặt mong ước, nhưng rất nhanh lại nói: “Nhưng hình như vị đại nhân kia có nữ nhân rồi, vừa rồi luôn ôm người đó đi trên đường!”
Ân Niệm nghe đến đó không khỏi ghét bỏ nhíu mày.
Trên đời này còn có nữ nhân yếu ớt không muốn đi đường mà để nam nhân ôm?