Bạch trưởng lão ngơ ra: “Không phải, ta nói nàng ta sẽ không chọn con, nhưng đâu có nói con đi chọn nàng tai”

Ông ta lại bắt đầu cảm thấy thở không nổi.

“Ha?” Chu Thiếu Ngọc đột nhiên tỉnh táo tinh thần, hắn nhìn Ân Niệm trên đài rồi cười lộ ra răng nanh nhòn nhọn: “Tuyệt lắm! Ta không thích xem mấy kẻ thích bóp quả hồng mềm!”

Ngô Tuyết bên cạnh nghe thấy lời này thì liếc hắn một cái rồi nhìn Ân Niệm với ánh mắt âm trầm.

Tô Lâm Yến thấy thế lại cười lạnh: “Tiện nha đầu có được tạo hóa giữa chừng cũng dám so cao thấp với ta?”

Đúng lúc lắm!

Tô Lâm Yến có tự tin tuyệt đối với thực lực của mình: “Việc đã đến nước này, vậy thì đừng trách ta không nể mặt Bạch gia, ngày mai ta phải làm Bạch gia mất hết mặt mũi!”

Chuyện đã như vậy, Bạch tộc lão cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực này.

“Đi đi Lộ Nhi, từ hôm nay trở đi con trở về nhà ở” Tộc lão Bạch gia suy nghĩ cặn kế rồi nói với Bạch Lộ: “Đừng ở lại trong cung!”

Ân Niệm do dự trong chớp mắt, nếu không ở trong cung thì nàng không gặp được Lạt Lạt.

Nhưng mà... Trong cung là nơi Bạch Lộ sống từ nhỏ đến lớn, nếu ở lại đó thì không chừng sau đó có một số thói quen không giống với Bạch Lộ sẽ dần dần bị người ta phát hiện, hơn nữa hiện tại nàng nhất định sẽ bị Đế Hậu theo dõi chặt chẽ.

Sau khi tự hỏi trong chớp mắt, Ân Niệm liền cười nói với Tộc lão Bạch gia: “Được thưa tộc lão, con cũng muốn trở về nhà ở."

“Tốt tốt tốt!” Tộc lão liên tục gật đầu.

Người của Đế Hậu đứng bên cạnh nghe vậy thì sắc mặt âm trầm xuống, Bạch tộc lão có ý gì?

Muốn Bạch Lộ trở về nhà là thế nào? Chẳng lẽ sợ nàngở trong cung không an toàn sao!

“Này!” Ân Niệm vừa nói xong thì Chu Thiếu Ngọc liền lại đây: “Đánh một trận với ta không?”

Xem ra chấp niệm của hẳn rất sâu.

“Lần sau đi” Ân Niệm nhìn thoáng qua Bách Biến: “Linh thú của ta mệt rồi.”

“Ngươi là Bạch Lộ phải không?” Sư phụ của học viện Lăng Thiên mang theo nụ cười hòa ái mà đi đến: “Linh thú của ngươi rất lợi hại.”

“Đâu chỉ linh thú lợi hại, tiểu cô nương cũng rất lợi hại, ta thấy độ dày của áo giáo linh lực vừa rồi không tồi, ngươi kiểm tra giá trị phù hợp với linh thú và tiềm lực linh lực chưa?” Người của Thịnh Sơn Tông cũng lại đây.

Bạch tộc lão lại bị đẩy ra ngoài.

Ân Niệm biết những người này tới là để mời chào nhân tài, nhưng nàng không có ý định dùng thân xác của Bạch Lộ ở lại chỗ này lâu, cứu xong Lạt Lạt lại nghĩ cách phá vỡ phong ấn cấm chế kia thì nàng sẽ dùng lại thân thể của mình.

Thời gian của nàng không nhiều lắm.

“Xin lỗi chư vị, ta không được khoẻ nên về nhà nghỉ ngơi trước.” Ân Niệm cười nói với mọi người.

Lời này làm cả đám người thế lực lớn lập tức sầm mặt, có phải nữ nhân này ngông nghênh hống hách quá không? Biết bọn họ là ai không hả?

Bạch tộc lão sợ người trong nhà bị kéo đi nên cười xin lỗi, nhưng lại nhanh chóng dẫn Ân Niệm lên xe thú.

“Lộ Nhi, ngày mai con có tự tin không?” Hình như tộc lão đã đưa ra quyết định rất quan trọng: “Buổi tối con tới từ đường, †a sẽ thuyết phục các tộc lão khác gia tăng thực lực của con lên!”

Ân Niệm nhướng mày. ồ.

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

“Cảm ơn tộc lão.” Nàng tươi cười ngọt ngào mà nói, đôi mắt lại rất thâm trầm.

“Nhưng hôm nay sao Phong Tuần của Phong gia lại không tới?” Tộc lão nói thầm một tiếng.

Ân Niệm cười lạnh trong lòng, mặt mũi gã bầm dập dám ra đây mới là lạ, chäc đang nắm trong phòng dưỡng thương ấy chứ.

Ân Niệm chưa từng tới Bạch gia, tuy rằng nhà tổ Bạch gia ở Ngô Châu, nhưng căn cơ ở Vạn Thú Quốc vẫn còn tồn tại.

Chỉ thấy xe thú đi tới mảnh đất trung tâm của Vạn Thú Quốc rồi ngừng lại trước một cánh cổng lớn.

Trên biển có viết một chữ “Bạch rất to, ngoài cửa là hai con Hỏa Giáp Quy phủ giáp vàng có lửa cháy bừng bừng đang canh chừng, khí thế của chúng kinh người, nàng tính ra thực lực của hai con Hỏa Giáp Quy này cũng sánh ngang với cường giả Địa Linh Cảnh, quả nhiên nền tảng của Bạch gia vẫn rất khá.

Đám gia nô của Bạch gia đã sớm chờ ở ngoài cửa, thấy nàng bước xuống thì lập tức quỳ đầy đất, trong giọng nói lộ ra vẻ lấy lòng kính sợ: “Cung nghênh đại tiểu thư hồi phủ.”

Cha mẹ của Bạch Lộ đang ở Ngô Châu nên nàng cũng không cần lo bị bại lộ vì không có người nào quen thuộc với

Bạch Lộ cả.

Nàng đang muốn đi vào thì đột nhiên nghe thấy cách một con phố truyền đến tiếng ồn ào.

“Đó là chuyện gì?” Tộc lão hỏi một câu.

Một nữ nô mới trở về từ hướng kia lên tiếng: “Là, là lâu chủ của Hồng Nhan Lâu coi trọng một nam nhân”

Lâu chủ của Hồng Nhan Lâu là một nữ nhân không chuyện ác nào không làm, ả thích bắt những nam nhân không có bối cảnh thực lực lại bảnh bao rồi kéo vào Hồng Nhan Lâu trở thành công cụ kiếm tiền, nếu ai không phục tùng thì ả sẽ chém giết ngay trên đường.

Kẻ này rất bá đạo tàn nhẫn, nhưng lại không ai làm gì được ả, bởi vì bản thân ả là cường giả Địa Linh Cảnh tám sao. Sau cảnh giới Nhân Linh Cảnh thì cấp bậc được chia nhỏ thành chín sao.

Trừ thực lực của ả ra, mấu chốt là sư phụ của lâu chủ là một vị trưởng lão của Thịnh Sơn Tông ở Ngô Châu, trưởng lão kia là cường giả Tiểu Thần Cảnh trên cả Thiên Linh Cảnh, tiến thêm một bước có thể đến được Đại Thần Cảnh đỉnh cao.

“Người nọ là?” Tộc lão Bạch gia nhíu mày: “Mặc kệ ả, để tránh chọc phiền phức tới cửa”

“Nhưng nhìn động tĩnh này thì chắc là một mỹ nhân ghê gớm” Tộc lão Bạch gia tuy lớn tuổi, nhưng vẫn lộ ra nụ cười hơi đáng khinh: “Không biết nhà ai xui xẻo bị ả coi trọng còn gây ra động tĩnh lớn như vậy.”

Ân Niệm nheo mắt lại nhìn thoáng qua bên kia, sau đó dẫn theo Bách Biến bước vào cổng Bạch gia.

Mà trên một con phố trống vắng cách đó không xa, một nữ nhân mặc váy dài màu đỏ tay cầm một cây roi xương, dẫn theo người của Hồng Nhan Lâu bao vây lấy một nam nhân đang ôm nữ nhân trước mắt.

Bên cạnh còn có không ít người vây đến xem náo nhiệt.

Ánh mắt Nguyên Tân Toái không dừng lại trên người nữ nhân trước mặt mà cứ lia khắp bốn phía, trận pháp xem bói biểu hiện chính là nơi này.

“Ngươi nhìn chỗ nào vậy hả?” Säc mặt nữ nhân rất âm trầm, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của Nguyên Tân Toái thì lập tức cảm thấy lửa giận gì cũng tan biến hết.

Lâu chủ của Hồng Nhan Lâu tên là Hồng Nhan, đáng tiếc. tên dễ nghe, dáng người cũng tốt, nhưng trên mặt lại có một cái bớt màu đen không xoá được, cái bớt này lan tràn ra cả khuôn mặt, trên mặt còn có rất nhiều cục u đen chỉ chít.

“Ta hỏi ngươi thêm lần nữa, ngươi thuộc nhà ai?” Hồng Nhan quất mạnh cái roi trên tay xuống đất, đập ra một cái hố sâu.

Một ít quần chúng mới tới cũng không rõ xảy ra chuyện gì. “Thế nào? Hồng Nhan Lâu chủ lại?”

“Đúng vậy, ta nói cho ngươi biết người hôm nay không bình thường đâu.”

“Đã nhìn ra, mấy năm nay rất ít thấy ả đích thân đi ra cướp người.”

“Ấy chà, là nam nhân kia sao?”

Nữ nhân nói xong liền vươn người nhìn thoáng qua nam nhân kia.

Trùng hợp Nguyên Tân Toái cũng quay người qua, nữ nhân nọ vừa vươn người được một nửa thì cứng lại tại chỗ.

Nàng chưa bao giờ gặp qua nam nhân đẹp như vậy, từ mắt đến mũi, đi xuống đến môi, không có chỗ nào không đẹp. Phong Tuần của Phong gia hay Chu Thiếu Vũ của Chu gia? Những thiếu niên anh kiệt kia cộng lại cũng không bằng một ánh mắt của nam nhân này.

Đáy mắt hắn như mang theo sương tuyết, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đó làm người ta choáng ngợp không dám tiến lên.

“Ta...” Nữ nhân như mất hồn, lẩm bẩm nói: “Ta đã hiểu vì sao Hồng Nhan Lâu chủ một hai muốn cướp lấy hẳn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play