Tám Năm Quên Lãng

chương 6


4 tháng

trướctiếp

Tôi và Nhiếp Phong có câu chuyện cũ như bao người, yêu nhau từ thời sinh viên. Khi đó anh ta là Chủ tịch Hội sinh viên, đại diện trường quay loạt video tuyên truyền, chủ yếu tập trung chủ đề “Yêu bản thân, tự trọng tự cường", anh ta đóng vai tên sở khanh lừa gạt các cô gái.

Lúc đó tôi đi ngang qua điểm diễn tập, không biết đó là đang quay video, nhìn thấy một cô gái ôm chặt tay anh ta khóc lóc: “Em đang mang thai, anh đừng rời bỏ em, xin anh...”

Anh ta nhíu mày: “Đi bệnh viện phá đi, đừng đến làm phiền tôi.”

Tôi nghe thấy, giận dữ đi đến ấn nửa cây kem đang ăn dở lên mặt anh ta, kéo tay cô gái kia, lòng đầy căm phẫn: “Bạn ơi, vì loại sở khanh này không đáng.”

Cô gái kia ngừng khóc, trợn mắt há mồm nhìn tôi. Anh ta giơ tay lau kem trên mặt, cười tủm tỉm nhìn tôi, sau đó quay sang những bạn đang nấp sau rừng cây quay phim nói: "Đúng vậy, đây chính là giá trị chúng ta phát trong phần "Yêu bản thân”.

Tôi đỏ bừng mặt liên tục xin lỗi, anh rất rộng lượng xua tay nói không sao.

Sau đó tôi mời anh ta ăn cơm xin lỗi, sau này, chúng tôi ở bên nhau.

Nhiếp Phong là người bạn trai đủ tư cách, chúng tôi từng có rất nhiều kỷ niệm và quá khứ ngọt ngào, dĩ nhiên cũng đã từng cãi nhau nhưng lần nào anh ta cũng cúi đầu xin lỗi trước.

Năm 2, có một lần chúng tôi đi leo núi. Không hiểu

sao chúng tôi cãi nhau, anh bị tôi làm tức điên, có

lẽ sợ sẽ không kiềm chế được cãi nhau to với tôi

nên anh bỏ đi trước.

Tôi đi theo sau không đuổi kịp, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng anh đâu.

Nhưng tôi mới leo mấy trăm mét bậc thang thì thấy anh đang kiềm nén cơn giận, đứng dưới gốc cổ thụ lệch tán chờ tôi. Anh không xuống nước nhưng cố kìm lại nói: “Chúng ta nói chuyện trước, anh chưa nguôi giận, anh chỉ sợ em không đuổi kịp anh thôi.”

Khi tốt nghiệp, rất nhiều đôi không thoát khỏi lời nguyền chia tay nhưng anh đã vô cùng kiên định nắm chặt tay tôi, nói chúng ta chắc chắn sẽ kết hôn.

Sau khi ra trường, bố mẹ tìm cho tôi một công việc rất tốt gần nhà, chuyên môn và năng lực bản thân tôi khá tốt nhưng tôi kiên quyết ở lại bên cạnh Nhiếp Phong.

Thời gian đầu khởi nghiệp, anh gặp vô số khó khăn, không xoay vòng vốn được. Tôi sống với anh trong một tầng hầm, nơi không bao giờ thấy ánh mặt trời. Hai người cùng ăn một phần mì xào, anh luôn gắp phần thịt, rau xanh ít ỏi sang cho tôi.

Anh nói sẽ không thể tôi chịu khổ mãi.

Sau đó thì sao?

Sau đó anh thực sự làm được, mọi thứ dần đi theo đúng quỹ đạo.

Sau đó anh gặp Cố Tiểu Yên.

Bình thường biến lại cố nhân tâm Lại nói cố nhân tâm dịch biến.* (Chú thích: Câu trong bài thơ của Nạp Lan Tính Đức 等闲变却故人 心,却道故人心易变. Thay đổi là điều thường thấy ở con người, sao lại trách lòng người dễ đổi thay?)

Nhưng trong 8 năm, anh thay đổi nhanh đến mức tôi không thể theo kịp anh.

Mà anh hiện tại đã không còn lo việc liệu tôi có đuổi kịp anh không nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp