Tám Năm Quên Lãng

chương 4


4 tháng

trướctiếp

Tôi gặp lại Nhiếp Phong là việc của nửa tháng sau.

Có lẽ anh ta lén ra khỏi bệnh viện nên còn mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh sọc đứng, đầu quấn băng, ngồi bệt trước cửa nhà tôi không hề có hình tượng.

Từ 5-6 năm trước tôi chưa từng thấy bộ dạng luộm thuộm như thế của anh ta. Anh ta luôn là người thành đạt của thành phố A, mặc âu phục mang giày da, đường ly quần thẳng sắc nét như dao, gương mặt tuấn tú trầm tĩnh. Địa vị càng cao thì sự sắc bén trước đây đã thu lại, sâu sắc, nghiêm nghị, đi đến đâu đều có người kính cẩn chào “Nhiếp tổng".

Lần cuối cùng tôi nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của anh ta là khi vừa mới tốt nghiệp.

Anh ta nghe tiếng bước chân, ngẩng lên.

Tôi vừa đón Tiểu Hải tan học về.

Ánh mắt anh ta chậm rãi chuyển từ tôi sang Tiểu Hải, vẻ mặt thay đổi, ánh nhìn chăm chú.

Từ trước giờ anh ta luôn thông minh, khả năng tiếp thu mạnh mẽ, cho dù mất đi ký ức 8 năm qua, tôi nghĩ anh ta cũng có thể nắm bắt sơ lược tình hình từ những người xung quanh.

Anh ta khởi nghiệp thành công, chúng tôi kết hôn sinh con, anh ta thay lòng đổi dạ yêu người khác, tôi yêu cầu ly hôn.

Tôi nắm tay Tiểu Hải, đứng cách anh ta rất xa, lạnh nhạt: “Anh làm gì ở đây?”

Anh ta nhẫn nhịn hỏi: “Đây là con chúng ta?"

Tiểu Hải không thân thiết với anh ta, con đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn Nhiếp Phong ở xa xa, sau đó ngẩng lên gọi tôi: “Mẹ."

Tôi xoa đầu con: “Con vào làm bài tập trước đi.”

Con lại nhìn tôi, rồi nhìn Nhiếp Phong, sau đó dạ khẽ rồi đeo cặp vào nhà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp