Xuyên Nhanh Bọn Họ Đều Trọng Sinh

Chương 4


3 tháng


“Nhiếp ca, anh đang nhìn gì vậy?” An Dương theo ánh mắt của Nhiếp Thận nhìn về hướng cửa khác của bệnh viện, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thẩm Tiểu Gia? Y tới bệnh viện làm gì?”

Mấy ngày An Dương nằm viện, tuy rằng có nhân viên đoàn phim tới thăm cậu nhưng không ai nói cho cậu biết Thẩm Tiểu Gia cũng nằm viện.

“Thẩm Tiểu Gia……” Miệng Nhiếp Thận nỉ non cái tên này, tựa như tùy ý hỏi nói, “Y cũng là diễn viên sao?”

An Dương nói: “Là diễn viên, bất quá hình như không có bối cảnh gì cả.” Bằng không cũng sẽ không bị nữ chính trong đoàn nhắm đến.

Từ cảnh rơi xuống nước trước đó, An Dương cũng đã nhìn ra Ninh Mặc không thích hợp, cùng hành vi cố ý nhằm vào Thẩm Tiểu Gia của cô ta.

Chỉ là cậu cũng vừa mới gia nhập không được bao lâu, còn chưa có danh khí, cho dù phát hiện, cũng không thể giúp gì cho Thẩm Tiểu Gia.

An Dương lắc đầu, thở dài thay Thẩm Tiểu Gia không có bối cảnh một hơi.

Trong vòng này, trừ bỏ kỹ thuật diễn quan trọng nhất, đó chính là hậu trường, nếu bạn không có hậu trường, làm gì có tài nguyên tốt nào tìm đến bạn.

“Dương Dương, mau lên xe, bên ngoài rất lạnh.” An Lâm nhìn em trai khuôn mặt vẫn hơi tái nhợt, đau lòng không thôi, vội vàng kêu người quay lại xe.

Chưa về đến nhà, hắn đã gửi tin nhắn kêu má Lâm hầm một canh bồi bổ thân thể để Dương Dương trở về liền uống.

An Dương mỉm cười với anh cả, “ Ừm, em biết rồi.” Quay đầu lại nói với Nhiếp Thận, “Nhiếp ca cũng về cùng bọn em luôn đi.”

Nhiếp Thận thu hồi tầm mắt đang nhìn chiếc taxi rời đi, cười xoa đầu An Dương, “Công ty còn có một chút chuyện chưa xử lý, anh không đi đâu, em về cùng anh cả đi.” Dừng một chút, hắn lại nói, “ Người không có vấn đề gì là tốt rồi.”

Những lời này được hắn nói khi đang nhìn về một hướng khác.

An Dương không hề phát hiện hắn thất thần, liền lắc đầu, lại gật đầu, “ Vậy được, em và anh cả về trước.”

Nhìn hai anh em bọn họ rời đi, Nhiếp Thận đứng ở cửa bệnh viện một hồi, chờ lúc tài xế lái xe tới đón, hắn mới ngồi lên xe rời đi.

Tiến độ quay lại vì hai diễn viên nhập viện mà đình trệ.

Đạo diễn có chút giận chó đánh mèo với Ninh Mặc, thời điểm xung quanh không có ai khác, dùng giọng điệu trầm trọng nói vì sao lại chần chừ không cứu người.

Ninh Mặc đương nhiên không thừa nhận việc cô ta cố ý muốn cho Thẩm Tiểu Gia ngâm mình một lát, cười giải thích nói, “Lúc ấy sóng lớn quá, tôi nhất thời sợ hãi, mới chậm một chút sao.”

Đạo diễn cười lạnh nhìn cô ta.

Ninh Mặc biết bản thân tuy rằng là một diễn viên hạng A, nhưng nếu đắc tội đạo diễn cũng không xong, lại giải thích một câu, “Lúc đó sóng quá lớn, tôi thiếu chút nữa đứng không vững, vì để có thể quay một lần liền qua mới phải chậm lại.”

Nếu sóng biển quá lớn, xác thật có thể khiến người ta mất thăng bằng, nếu quay phải cảnh Ninh Mặc rơi xuống nước trước khi chạm tới người nam 3 thì cũng không ổn, đúng là phải quay lại lần nữa.

Mà giải thích hiện tại của Ninh Mặc, là vì suy nghĩ cho đoàn phim, thật sự khiến đạo diễn khó mà nói được gì.

Chẳng qua giải thích là giải thích, trong lòng đạo diễn cũng biết thừa đến tột cùng là vì sao, liền nói, “ Được rồi, quay lại cảnh này một lần nữa.”

Ninh Mặc cười cười, “Không thành vấn đề đạo diễn.”

Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô ta liền cứng đờ, bởi vì đạo diễn nói, “Thuận tiện quay luôn hậu trường cảnh cứu người dưới nước đi.”

Điều này có nghĩa, nếu lúc Ninh Mặc cứu người lại dây dưa dây cà, một khi cảnh hậu trường được tung ra, sẽ trở thành cơ hội để anti-fan hắc cô ta, nghiêm trọng hơn còn hủy hoại cả duyên với người qua đường.

Đạo diễn đã nói như vậy, Ninh Mặc sao có thể không nghe ra ông đang nhắc nhở mình, “Không thành vấn đề đạo diễn.”

Cuối cùng hai người đều mỉm cười, cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, nhưng nụ cười của hai bên không được chân thật cho lắm.

An Dương về nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lại vội vàng quay về tiếp tục đóng phim.

 Sau khi Thẩm Tiểu Gia xuất viện, liền bắt đầu điều dưỡng thân thể của mình, thời điểm mới tờ mờ sáng, y liền rời giường rửa mặt, đi ra ngoài chạy bộ.

Ánh dương vừa mới xuất hiện, y đã chạy xong rồi, Dương Lộ thấy y quay lại, lập tức nói, “Gia ca, đạo diễn nói hôm nay bắt đầu quay, bảo anh qua  đó.”

Thẩm Tiểu Gia lấy quần áo đi tắm rửa, không quay đầu lại nói, “Đã biết, anh tắm rửa xong liền trực tiếp qua, em ngoài ăn sáng trước đi.”

“ Được, Gia ca anh ăn cái gì? Em mang cho anh một phần.”

Trước khi vào phòng tắm, Thẩm Tiểu Gia suy nghĩ một chút rồi yêu cầu bữa sáng đơn giản nhất, y muốn một ly sữa đậu nành, cùng hai cái bánh bao thịt.

Nhân viên công tác trong đoàn đều tới, lúc này mọi người đang ăn sáng cùng nói chuyện phiếm.

Thẩm Tiểu Gia tới không bao lâu, trợ lý cũng mua tới bữa sáng đến.

Vù mua ở tiệm gần địa điểm quay phim, lúc nhận được bánh bao và sữa đậu nành vẫn còn nóng hầm hập.

Ngay lúc y đang ăn bánh bao và uống sữa đậu, bên cạnh bỗng nhiên liền nhiều thêm một người.

An Dương trong tay cầm một hộp cơm bằng gỗ tinh xảo, mỉm cười nói, “Bữa sáng chỉ ăn hai cái bánh bao có no không? Có muốn ăn cùng tôi không , bữa sáng của tôi có hơi nhiều một người ăn không hết.”

Rõ ràng là một lời mời thiện ý, lại làm trong lòng Thẩm Tiểu Gia cảm thấy phức tạp, hút một ngụm sữa đậu nành, y vốn định nói không cần cùng cảm ơn, nhưng An Dương đã ngồi xuống bên cạnh y.

Hành vi quen thuộc của cậu làm Thẩm Tiểu Gia hơi sửng sốt một hồi, ngón tay cầm cốc nhựa đựng sữa đậu nành siết chặt lại.

An Dương không phát hiện tâm tình của y, đem toàn bộ bữa sáng người nhà chuẩn bị cho cậu ra, có chút buồn bực nói, “Anh cả nuôi tôi như nuôi heo vậy, chuẩn bị cho tôi nhiều như vậy, một mình tôi làm sao ăn hết được.”

Thẩm Tiểu Gia cười cười, không tỏ ý kiến.

An Dương đem một phần sủi cảo tôm thủy tinh đẩy đến trước mặt y, “ Cậu nếm thử xem, đây là má Lâm nhà chúng tôi làm, ăn rất ngon.”

Sủi cảo tôm trong suốt, da mỏng thịt tôm nhiều, Thẩm Tiểu Gia còn chưa ăn đã biết ăn rất ngon, bởi vì được nấu từ má Lâm, y được má Lâm chiếu cố nhiều năm như vậy, làm sao không nhìn ra được một hộp đồ ăn này từ tay ai làm ra.(⁠༎ຶ⁠ ⁠෴⁠ ⁠༎ຶ⁠)

Thẩm Tiểu Gia lắc đầu, cầm lấy cuối cái bánh bao cuối cùng, cắn một miếng, cười nói, “Cảm ơn, tôi còn chưa ăn xong bánh bao.”

“Mới ăn có hai cái bánh bao, không chiếm bao nhiêu chỗ trong bụng cậu, cứ giúp tôi ăn cùng nhau đi.” An Dương cười nói, kỳ thật cậu đang cố ý tiếp cận Thẩm Tiểu Gia.

Sau khi quay lại đoàn phim, cậu đã nghe được vài lời, biết lúc mình bị dị ứng phải nhập viện Thẩm Tiểu Gia đồng thời cũng nhập viện, nhưng không có một nhân viên công tác nào đi thăm y.

Vì để Thẩm Tiểu Gia trong đoàn thoải mái hơn một chút, An Dương nghĩ một hồi, chủ động tới tiếp cận Thẩm Tiểu Gia, rốt cuộc bản thân cậu có hậu đài, những người này nể mặt cậu và Thẩm Tiểu Gia là bằng hữu, hẳn là sẽ không dám khi dễ Thẩm Tiểu Gia đi?

Thẩm Tiểu Gia mang theo khách khí cùng xa cách tươi cười nhìn cậu, “Đây là do người nhà cậu chuẩn bị cho cậu, cậu đưa tôi ăn không tốt lắm đâu?”

An Dương xán lạn cười, “Không có việc gì, bọn họ  chuẩn bị cho tôi rất nhiều, hai ta cùng nhau ăn.”

Thẩm Tiểu Gia há miệng còn muốn nói gì nữa, An Dương cũng đã dùng đũa sạch sẽ gắp một cái sủi cảo tôm lấp kín miệng y.

Hương vị quen thuộc, Thẩm Tiểu Gia nửa trừng mắt, bất đắc dĩ chỉ có thể ăn hết đồ ăn đối phương đưa cho, cũng thu hồi một chút ghen ghét trong tâm của mình đối với đối phương.

_____________

Đừng mắng nhân vật nha nhưng con mẻ Ninh Mặc thì được 🙃 nguyên thân chết cũng do mẻ chứ đâu thứ ác ôn !

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play