Chào Em Cô Gái Việt Nam

Chương 3: Nhờ chú giữ bí mật


1 tháng

trướctiếp

Họ đến một nhà hàng truyền thống Hàn Quốc,ở đây có những phòng ăn riêng biệt được đánh số,nhân viên nữ mặc hanbok dẫn họ vào phòng Sung-ho đã đặt trước.Phòng ăn được thiết kế đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, một bàn hình chữ nhật ở giữa và xung quanh có bốn chiếc đệm.

Ba người cùng đi vào đầy sự ngượng ngùng,Sung-ho ngồi một mình,Hana và Aera ngồi cạnh nhau.Sung-ho lịch thiệp đưa menu cho Hana và Aera để họ chọn món

"Hai người muốn dùng gì cứ gọi đừng ngại"

Hana nhận menu nhìn qua 1 lượt cô đã chọn mười món thì đến tám món là sasimi,Aera thấy Hana chọn nhiều rồi nên cô không chọn thêm gì nữa.Những món Hana chọn đều hợp khẩu vị Sung-ho nên anh cũng không gọi gì thêm thấy vậy Hana lên tiếng

"Hai người không định ăn gì sao?"

Sung-ho nhìn Aera cả hai đề không hiểu ý Hana

"Em gọi nhiêu đó đủ dùng rồi,gọi thêm nữa ăn không hết đâu"

Aera ngại ngùng lên tiếng,nhân viên phục vụ cũng gật đầu đồng ý kèm theo lời giải thích giúp Aera.Hana nghe xong cười híp cả mắt,xua hai tay thản nhiên nói

"Không nhiều đâu em ăn hết được mà,chị thích ăn gì cứ gọi đi"

Thấy tất cả đều đứng hình với câu trả lời của Hana,còn Aera nhìn Sung-ho cảm thấy ngại ngùng nên cô chỉ biết cười trừ.Để xua tan bầu không khí ngại ngùng thì Sung-ho chủ động lên tiếng gọi thêm mấy món khác.

Trong lúc ngồi chờ nên món,Sung-ho đi ra ngoài nghe điện thoại,trong phòng lúc này chỉ còn Hana và Aera thì Hana chợt nhớ ra từ lúc đặt chân xuống sân bay đến giờ cô chưa gọi về nhà báo bình an cô nói với vẻ mặt lo lắng:

"Em còn chưa gọi điện báo bình an với ông bà và bố mẹ,mà điện thoại của em mất rồi chị có thể cho em mượn điện thoại được không"

"Lúc ở sở cảnh sát chị đã gọi cho mọi người rồi em đừng lo,chị còn báo ông bà là hôm nay em qua ngủ cùng chị sáng mai sẽ về,chị cũng gọi điện cho bố mẹ em báo bình an rồi em đừng lo.Chị đã nói với họ do bay đường xa mệt quá chị đã để em đi nghỉ ngơi trước rồi.”

“Truyện vừa rồi…chị có kể cho họ biết không?” Hana ngập ngừng hỏi

“Trời ơi!Bà cố nội của tôi ơi,em nghĩ sao vậy?Chị không dám kể sợ mọi người sẽ bị sốc mất,nhất là ông bà tuổi đã cao sẽ không chịu nổi đả kích này” Aera lo lắng nói

“Chị Aera.Dù sao em cũng an toàn rồi nên tốt nhất chúng ta sẽ giữ kín chuyện này không nói cho ai biết nhé”

Aera nghe xong thì tỏ thái độ e ngại,gật đầu đồng ý với Hana nhưng có vẻ việc giữ bí mật chuyện này xem ra rất khó.

Aera sợ việc Hana xảy ra chuyện ở sân bay không thể giấu diếm được vì ở đó còn có Sung-ho và Seo-jun,liệu họ có nói chuyện này cho ông bà nội của mình biết không.Nhỡ họ vô tình nói cho ông bà nội nghe truyện này thì hậu quả sẽ ra sao mình cũng không dám nghĩ tới,mà cũng có thể với họ truyện này không có gì quan trọng và cũng không đáng để họ quan tâm tới.Mày quên hai người họ là ai rồi sao,sao họ có thể quan tâm để ý đến truyện của

người làm trong nhà được chứ.Đúng có lẽ mình đã quên mất thân phận của ông bà nội mình trong nhà họ,với thân phận của ông bà nội mình trong nhà hai người họ thì việc nói truyện này cho ông bà biết chắc là không thể.Nhưng để đề phòng chuyện không may xảy ra thì mình cũng nên nhờ vả qua một chút biết đâu họ lể tình giúp đỡ thì sao.

Aera đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình,để có thể đưa ra một giải pháp tốt nhất cho sự việc xảy ra với Hana ngày hôm nay.Sở dĩ cô phải suy nghĩ thật kỹ để tránh hậu quả đáng tiếc nhất có thể xảy ra vì nếu như chuyện chỉ có hai người là cô và Hana biết thì rất dễ dàng để che dấu cũng không có gì đáng phải suy nghĩ,cả cô và Hana đều rất giỏi trong việc giữ bí mật.Aera lo sợ ông bà nội tuổi đã cao nhỡ họ biết truyện này thì họ sẽ rất sốc dẫn đến những hệ luỵ khác lúc đó khó có thể đảm bảo được sức khoẻ thậm trí là tính mạng của ông bà.Còn chưa nói đến bố mẹ cô và cả bố mẹ Hana nếu họ biết chuyện hậu quả sẽ ra sao có nghĩ cô cũng không giám nghĩ tới.

Nhưng điều mà khiến Aera đau đầu nhất suy nghĩ nhiều nhất lại nằm ở phía Sung-ho và Seo-jun,hai người họ là cậu chủ nhà họ Park cũng chính là cậu chủ của ông bà nội Aera và Hana,ông bà nội giữ chức vụ quản gia của nhà họ Park được gần 40 năm.Chính vì điều này mà Aera cảm thấy ngại ngùng và mặc cảm về thân phận khi gặp Sung-ho và Seo-jun,cũng chính vì mối quan hệ này mà cô sợ truyện xảy ra với Hana ở sân bay sẽ bị bại lộ nếu như hai người họ không nhận lời giữ kín truyện này giúp hai chị em cô.

Hana để ý thấy thái độ và biểu cảm của Aera có gì đó không đúng,lúc này cô vẫn chưa biết thân phận của Sung-ho và Seo-jun nên không nhịn được sự tò mò Hana nên tiếng thăm rò:

"Chị sao thế?nhìn chị có vẻ lo lắng vậy?"

Aera đang chìm đắm với những suy nghĩ ngổn ngang của mình,câu hỏi của Hana đã làm cô bừng tỉnh về thực tế cô liền giải thích mọi việc cho Hana hiểu

"Thực ra việc giữ bí mật truyện này với mọi người thì cả chị và em đều làm được,nhưng mà vấn đề là chuyện này không chỉ có mỗi chị và em còn có cả Sung-ho và Seo-jun biết"

"Hai người họ thì liên quan gì đến chúng ta ạ?" Hana ngạc nhiên hỏi

"Thật ra Sung-ho và Seo-jun là cậu chủ của nhà họ Park"

"....."

Hana nghe xong thì cũng đã hiểu ra tại sao mà chị họ Aera lại có những biểu hiện kì lạ từ lúc gặp mặt Sung-ho và Seo-jun ở sân bay rồi.Khi đã hiểu ra vấn đề thì điều cô quan tâm không phải là làm cách nào để hai người họ giúp cô giữ bí mật mà điều cô quan tâm đến lúc này là người đàn ông mang tên Park Seo-jun.Hai khoé môi cong lên,đôi mắt híp lại cả gương mặt Hana lúc này biểu cảm rất gian tà cô nghiêng cả người qua chỗ chị họ nói nhỏ

"Park Seo-jun đó,chính là người chị yêu thầm đúng không?giờ thì em đã hiểu tại sao khi lẫy chị nắm tay anh ta mà mặt lại như trái cà chua chín mọng rồi ahihi"

Đúng Seo-jun là người mà Aera yêu đơn phương suốt mười năm,nhưng cô không biết anh có biết chuyện cô thích anh hay không vì trước giờ cô chưa một lần thổ lộ tình cảm của mình với anh,cô chỉ âm thầm lặng lẽ thích rồi yêu anh mà thôi.Do cô mặc cảm với thân phận và địa vị của mình sợ không xứng với anh nên cô không dám thổ lộ với anh,mặc dù hai người trước đây học cùng trường đại học thường xuyên gặp nhau nhưng cũng chỉ giữ quan hệ quen biết cũng không được xem là bạn bè.

Hana biết điều này là do tình cảm của hai chị em rất tốt, cô thường xuyên call video với Aera và được cô tâm sự hết mọi bí mật của mình và cô cũng cho Aera biết mọi bí mật của cô.Có thể nói hai người họ rất hợp và hiểu nhau mặc dù cách xa về mặt địa lý nhưng tình cảm thì không.Cũng chính vì sự cách biệt địa lý này nên họ dễ dàng tâm sự mọi truyện của cuộc sống với nhau hơn.

Aera vội lấy tay bịt chặt miệng Hana lại không thể để cô nói thêm một từ một chữ nào nữa,Hana cũng biết ý im lặng mặt Aera lúc này lại như trái cà chua chín,cô chính là kiểu người không thể che dấu cảm xúc bao nhiêu đều hiện hết nên mặt,còn Hana thì cười típ cả mắt

"Em không lo tìm cách giải quyết chuyện này đi mà còn ở đó chọc chị"

Aera bày ra vẻ mặt giận dỗi,Hana thấy vậy càng thích thú cô lại càng muốn chọc Aera nhiều hơn nữa.

Đúng lúc cô định cất lời thì Sung-ho đã nghe điện thoại xong đẩy cửa vào đi theo sau còn có Seo-jun, mọi cử chỉ và hành động của hai cô đều bị hai anh chàng thu lại vào tầm mắt.Thấy hai người họ bước vào Aera lập tức cố gắng trở lại vẻ mặt nghiêm túc, trong khi mặt đã đỏ bừng bừng đến cả hai tai luôn rồi còn Hana thì vẫn tủm tỉm cười.

Sung-ho ngồi đối diện Hana còn Seo-jun ngồi đối diện Aera,hai người họ vừa ngồi vào bàn thì phục vụ cũng bắt đầu lên món.Nhìn thấy đồ ăn ngon thì hai mắt Hana sáng lên như hai đèn pha ôtô,cô chắp hai tay trước mặt không ngừng vỗ nhẹ các ngón tay vào nhau,khẽ liếm nhẹ môi một cái.

"Hana đây là điện thoại cấp dưới của tôi thu từ hiện trường trả lại cho cô"

Seo-jun lấy từ túi quần ra một chiếc túi chuyên dụng đựng vật chứng thu thập được từ hiện trường các vụ án bên trong đựng điện thoại,đưa cho Hana.Khi ở sở cảnh sát anh cũng rất tò mò về Hana nên đã đọc hết tờ tường trình của Hana và cũng được nghe đồng nghiệp nói lại chuyện của cô.Anh đang định rời đi thì đội phó đưa cho anh điện thoại của Hana nhờ anh trả lại cho Hana,đúng lúc này anh nhận được điện thoại của Sung-ho nên anh đã đến gặp

mọi người luôn

"Cảm ơn anh"

Hana đưa hai tay ra nhận lại kèm động tác cúi đầu,cô mở lấy điện thoại với vẻ mặt bực tức hai hàng lông mày chau lại miệng phồng to nhìn rất đáng yêu nha.Cô nhìn thấy chiếc điện thoại của mình có vài vết lất vỡ thì cả thân người ủ rũ như quả bóng xì hơi

"Vỡ mất màn hình rồi,tất cả chỉ tại cái tên đáng ghét đó.Hừm..."

"Để lát trên đường về chị dẫn em đi mua cái mới"

Hana ngồi loay hoay cậy cậy tấm dán màn hình ra thấy chỉ bị vỡ cường lực còn màn hình chính không sao,cô cười hạnh phúc.Mọi cử chỉ hành động của cô đều được Sung-ho quan sát rất kỹ,nụ cười của cô thật đẹp như ánh nắng ban mai buổi sớm khiến cho Sung-ho không thể rời mắt được anh bất giác cong nhẹ môi cười theo.Lúc này hai tay anh đang đan vào nhau chống trước mặt,khuôn mặt bị che mất một nửa nên không ai nhìn thấy anh cười rất nhanh anh thu lại nét cười ấy trở về với gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.

"May quá chỉ vỡ cường lực thôi,vẫn dùng tốt không cần mua cái mới đâu lãng phí thay cường lực là được ạ"

Aera mỉm cười không nói thêm gì,quay qua nhìn Seo-jun bất giác va phải ánh mắt anh cũng đang nhìn mình,cô lại một lần nữa mặt đỏ ửng đến cả tai cũng đỏ nên vì ngại vội lấy cốc nước quay qua hướng khác nhấp một ngụm nhỏ.

Seo-jun chăm chăm quan sát biểu cảm của Aera có vẻ như đang muốn tránh lé anh thì phải,anh trực tiếp hỏi:

"Aera em đang tránh mặt anh sao?”

Anh hỏi vậy thì sao Aera có thể trả lời được đây,cô vội xua tay môi cố gắng nở ra một nụ cười công nghiệp mà lời nói ra lại bán đứng bản thân luôn rồi

"Không...không...em không có tránh mặt anh,em....em không có ngại thật đó,thật sự là em không có ngại mà"

Hana nhìn Aera chỉ biết mỉm cười lắc đầu mồm nói không mà lời phát ra thì ngược lại à nha,Seo-jun lại cười tươi nói một câu làm ai cũng phải ngạc nhiên

"Đáng yêu thật"

Hana và Aera tròn xoe mắt nhìn Seo-jun lại tưởng mình nghe nhầm,Sung-ho gãi gãi mũi mắt liếc qua Seo-jun,giọng trầm ấm có phần nghiêm nghị anh lên tiếng phá tan bầu không khí ám muội này

"Mọi người dùng bữa đi"

Aera giật mình lấy tay vuốt tóc mai khẽ hắng giọng ngại ngùng,Hana cũng thu lại anh nhìn bắt đầu cầm đũa lên thưởng thức đồ ăn.Nhấc đũa lên định gắp một miếng sasimi cá ngừ chợt cô ngừng động tác đưa mắt nhìn Sung-ho và Seo-jun

"Chú và anh,hai người có thể giúp tôi giữ bí mật chuyện ngày hôm nay được không ạ.Tôi không muốn người nhà mình lo lắng vì chuyện này dù sao họ cũng đã lớn tuổi rồi tôi sợ họ sẽ không chịu được cú sốc này"

Hana nhìn hai người họ với ánh mắt khẩn thiết hai tay đan vào nhau đề trước mặt tỏ vẻ chân thành cầu xin sự giúp đỡ,nhìn bộ dạng đáng yêu của cô Seo-jun không nỡ từ chối anh khẽ cười

"Được không thành vấn đề,anh sẽ giúp em giữ bí mật chuyện này"

Hana và Aera đều đồng thanh cảm ơn anh,hai người tiếp tục quay qua nhìn Sung-ho chờ đợi câu trả lời từ anh.

Một tiếng "chú" phát ra từ miệng Hana đã thàng công làm cho Sung-ho ngưng mọi động tác,gương mặt anh đen như đít nồi đôi mày kiếm chau lại.Anh nhàn nhã đưa tay với lấy ly rượu vang lên lắc qua lắc lại rồi đưa lên mũi ngửi

để cảm nhận hương thơm từ rượu,anh nhấp một ngụm ngậm lại trong miệng từ từ nhắm mắt lại thưởng thức vị lồng đậm của rượu mang lại rồi mới nuốt xuống.

Từng cử chỉ từng động tác của anh đều được Hana nhìn ngắm kỹ càng,khi anh nhuốt ngụm rượu xuống yết hầu nam tính của anh chuyển động bất giác Hana cũng nuốt một ngụm nước bọt theo,gương mặt tuấn tú khiến cô

thầm cảm thán trong lòng "thật là yêu nghiệt,sao anh ta lại có thể đẹp trai cuốn hút vậy chứ".

Sung-ho đặt ly rượu xuống bàn,anh nhìn thẳng vào mắt Hana đang dán lên người mình nhàn nhã trả lời

"Tôi già vậy sao?"

Hana bị giật mình khi quan sát đến mắt của Sung-ho, ánh mắt sắc lạnh đen lánh sâu thẳm như hố đen vũ trụ không có chút cảm xúc nào đang nhìn thẳng vào mắt mình.Cô vội quay mặt qua hướng khác khẽ cắn cắn môi,như có tật giật mình không dám nhìn vào mắt anh cũng không dám trả lời,trời mùa hè mà cô lại cảm thấy hơi lạnh sống lưng nha.

Không nhận được câu trả lời Sung-ho càng thêm bức bối khó chịu,thầm mắng chửi trong lòng tôi mới có 25 tuổi thôi đó không những thế lại đẹp trai phong độ ngời ngời.Còn với anh trai tôi đã 27 tuổi rồi thì em lại một câu anh hai câu anh ngọt sớt vậy kia chứ.Con mắt nào của em lại nhìn ra tôi già hơn anh ấy vậy,thật là bực mình chết đi được.

Những người quanh anh còn không nghĩ anh đã 25 tuổi,những nhận xét này anh được nghe từ những đối tác và những nam thanh nữ tú anh gặp ở các bữa tiệc xã giao.Không những vậy các tạp trí trong và ngoài nước cũng như cư dân mạng đều đánh giá anh trẻ hơn tuổi thật của mình.

Vậy mà mắc mớ gì cô gái ngồi trước mặt anh đây lại gọi anh bằng "chú" không lẽ trong mắt cô anh già đến vậy.Không hài lòng với cách xưng hô này,anh từ chối giúp cô một cách phũ phàng,anh còn không quên nhấn mạnh

từ "chú" khi trả lời

"CHÚ...không giúp"




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp