Công Tôn Dạ Uý đứng đờ ngoài cửa hoang mang, là chủ nhà nhưng bị đuổi ra khỏi phòng không thương tiếc, chẳng trách, ai bao giày vò ‘nóc nhà’ cả đêm làm chi chứ. Bây giờ chỉ còn nước rốI rít gọi vọng vào xin lỗi.

“Này, xin lỗi mà, mở cửa cho anh đi…Anh không cố ý đâu.”

Hoắc Uyển Ngưng từ trong tức tối nói ra:“Anh không cố ý, mà là cố tình.”

Hắn dù gian nan nhưng vẫn không nhịn được cười, “Ai bảo em ngon quá làm gì chứ, anh nhịn không nổi.”

Hoắc Uyển Ngưng:"…" Cái con người này có biết giữ liêm sỉ là gì không thế? Một phát bay rồi liền cho nó bây luôn khỏi thèm giữ lại? Cô ôm cái eo đau nhức nhối nhăn mặt, tặc lưỡi một tiếng.

“Mèo nhỏ à, đừng giận mà…đừng bỏ anh ngoài này thế chứ, người khác nhìn thấy thì mất mặt chết.”

“Anh còn biết mất mặt sao, thể diện đều vứt đi hết rồi bây giờ còn bày đặt ngại?”

Công Tôn Dạ Uý thực sự hết cười nổi, muốn khóc tiếng Ả Rập luôn á.

“Anh quay về phòng anh đó.”

Hắn bất giác quay đầu nhìn theo lối đi về phòng mình, chán ghét than thở:“Không muốn, phòng anh bị thủng mái rồi.”

Hoắc Uyển Ngưng muốn hạn hán lời lần nữa, thủng mái? Biệt thự của Công Tôn thiếu gia nhà anh cũng biết thủng mái, cái cớ vớ vẩn gì không biết, quả là EQ nông cạn. Cô thở dài, ấn nhẹ lên mi tâm, mệt người định mở cửa thì bên ngoài xuất hiện tiếng nói trẻ con.

“Ba ơi, sao ba lại ở đây thế?”

“Chú à, mẹ của cháu ở đâu?”

Hai cục cưng đã ngủ dậy, kéo nhau đi tìm Hoắc Uyển Ngưng, vừa hay bên này bắt gặp hắn đang loay hoay ngoài cửa mới bèn đi đến hỏi.

Đối diện với hai câu hỏi ngây ngô hết phần thiên hạ của các nhóc hắn xoa xoa gáy ngại ngùng. “Các bảo bối dậy rồi sao, không đi xuống nhà đánh răng đi sao lại đi lên đây?”

Hai cục bông gòn ngước mặt, đôi mắt to tròn long lanh mê người.

Quân Hi:“Ba, mau trả lời, sao ba ở đây thế?”

Danny:“Chú, mẹ cháu đâu, không phải hai người ở với nhau à?”

Công Tôn Dạ Uý đỏ phừng mặt, đầu bốc khói như đầu tàu hoả. “Đừng hỏi linh tinh nào. À thì, mẹ con ở trong phòng, chú… vừa chọc giận cô ấy mất rồi.”

Ba người tâm trạng chùn xuống, hai cục bông kia nghe nói Hoắc Uyển Ngưng bị chọc cho giận thì nhốn nháo, Quân Hi bĩu môi nói:“Không ra dáng quân tử gì hết, baba thật kém nha.”

Danny phụ hoạ:“Quả thật không có ra dáng quân tử, lại làm một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt đỉnh phải tức giận, nói xem baba cậu thật tồi tệ với mẹ tôi không hả Quân Hi?”

Hắn nhìn hai ông cụ non kia nói chuyện mà bất lực gấp đôi, mấy lời nói của con nít sao sát thương cao thế nhỉ?

Trong phòng Hoắc Uyển Ngưng nhàn nhã ngồi trên giường nghe xem ba cha con nói cái gì, mấy lời an ủi bênh vực từ phía các bảo bảo lọt vào tai êm dịu như một bản đàn dương cầm, ngọt như đường phèn a.

Các cục bông chống nạnh, chỉ cho lão baba lên kế sách dỗ dành mẹ yêu, chỉ thực không ngờ lão baba này…EQ khiêm tốn quá, mức độ nhọc lòng của hai cậu phải bỏ ra cao đáng kể. Hoắc Uyển Ngưng nghe một hồi thấy mấy người này ai cũng ngốc giống nhau, một người lớn để hai đứa trẻ con mách bảo cách dỗ dành mình, cũng ngốc nghếch đáng yêu quá đi. Cô chỉnh đốn lại trang phục rồi mở cửa ra, nhìn ba cha con đầy ảo não:“Ba người mấy người được rồi nha, không phải phiền toái như vậy.”

Thấy vợ yêu đã mở cửa hắn mừng rỡ, định lao đến ôm mà lại bị hai cậu nhỏ hớt tay trên, mỗi đứa ôm một chân, sự chú ý cũng bị dồn vào mấy cái cục bông mini chạy bằng cơm này.

Hắn tách hai đứa ra, một tay ôm cô đẩy vào lòng một tay làm khiêng chắn, bật lại mọi công kích đến từ các tuyển thủ nhí.

Quân Hi:“Baba xấu tính!”

Danny đặc biệt từ tốn nói:“Người đàn ông không phải quân tử đang tranh giành cô nương xinh đẹp - mẹ của hai tiểu hài tử đáng thương.” Lại còn cả ánh mắt bình thản đầy mùi cà khịa đến từ nhóc, nhưng mà Công Tôn Dạ Uý rất vô sỉ, nhiêu đây không đáng nhét kẻ răng hắn cho nên vô hiệu hóa!

Kết thúc lời nói, Công Tôn Dạ Uý có để ý lại, ‘mẹ của hai tiểu hài tử đáng thương’…Vậy ý là nói mẹ của nhóc và cả Quân Hi, vậy nói cách khác là vợ hắn. Tự nhiên thấy sự già trước tuổi này của con trai cưng cũng tốt, cũng hay ho. Hắn cười, buôn Hoắc Uyển Ngưng ra xách hai cục bông lên bế đi, khó tránh khỏi vui vẻ.

“Được rồi, em xuống nhà đợi trước đi, anh mang tụi nhỏ đi vệ sinh cá nhân, sẵn tiện tâm sự vài điều.”

Khí tức toả ra từ lời nói có chút thần bí, mà Hoắc Uyển Ngưng không thấy cái gì lạ, thong thả đi xuống nhà.

“Thôi kệ mấy cha con họ, ở gần nhau nhiều cành tốt.”



Sân nhà.

Một nhà bốn người ngồi ở đình nghỉ mát ăn sáng, ba cha con kia một bộ dạng thanh thản cùng nhấc ly lên uống nước, biểu cảm như nhau, không vui không buồn. Hoắc Uyển Ngưng nhịn không được hỏi: “Mấy cha con anh nói cái gì đó?”

Công Tôn Dạ Uý khẽ gật đầu, thấp giọng trả lời:“Nói mấy chuyện thường ngày thôi.”

Danny nhàn nhã uống sữa, bất cần đời giải thích:“Nói là, đi tìm mẹ con không ngờ có thêm con, được tặng một tệp đính kèm, khá hài lòng. Vậy đó.”

Công Tôn Dạ Uý chột dạ, cặm cụi ăn phần đồ ăn của mình.

Hoắc Uyển Ngưng biết được chuyện gì đó thú vị, nở nụ cười “dã man”. “Hêhê, biết rồi nhá.”

“Mà thật sao hả mẹ?”

“Cái gì vậy con?”

Danny liếc nhìn Công Tôn Dạ Uý, có chút hưng phấn, giọng nói nhỏ nhẹ lạt đi:“Thì thực sự…chú ấy là ba tuột con à?”

Toàn thể mọi người yên lặng hiếm thấy, ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía cậu bé con nhỏ nhắn ngồi đang trên ghế. Dường như cậu rất trông đợi, hạnh phúc, vui sướng. Hết thảy những cảm xúc lạ lẫm dâng trào từ tâm trí đến tâm can, Hoắc Uyển Ngưng không để con trai chờ quá lâu, cô nở nụ cười ấm áp mãn nguyện: “Phải đó, bảo bối à.”

Công Tôn Dạ Uý cũng cong môi cười, ôm nhóc con vào lòng, thơm lên má nó một cái thay cho sự yêu thương và trùng phùng.

Cậu nhóc ngồi trong lòng ba, cảm nhận được hơi ấm ấy thì thích thú vô hạn, nhìn qua Quân Hi cũng thấy cậu bé cũng đang cười rạng rỡ.

Danny khoanh tay trước ngực, gật gù nói:“Vậy mà con tưởng…ba ruột chết rồi nên mẹ trước giờ mới không nói cơ.”

Hoắc Uyển Ngưng và Quân Hi rơi vào trạng thái dở khóc dở cười, còn Công Tôn Dạ Uý giật giật khoé môi miễn cưỡng:“Gì thế con trai…”

“Cục cưng à, ba con đội mồ sống dậy đi tìm mẹ với con đó.” Hoắc Uyển Ngưng cười sặc sụa, không quên cà khịa hắn.

Hắn bất lực, vẻ mặt yêu chiều hết nấc. Đem Danny giơ lên cao nói:“Giờ có baba rồi, mẹ với con là của ba.”

“Vậy cầu lão daddy bao nuôi cơm dài hạn nha.”

“Được, thời hạn…cả đời!”

Tốt rồi, mọi chuyện đều tốt, không lo chia cắt, không lo hiểu lầm, an yên mãi mãi.

Hoàn chính văn.

3/06/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play