Bị hắn đưa về Bạch Kim Uyển, Hoắc Uyển Ngưng hơi bỡ ngỡ, bước ra khỏi xe ngắm nhìn căn biệt thự phong nhã xa hoa, tráng lệ. Cô nhớ về những ngày trước đã ở đây, hai năm không dài không ngắn, đã cùng hắn qua biết bao cuộc cãi vã đối chất, cùng với hắn mặt đối mặt với chiến tranh lạnh. Cô đã từng muốn thoát khỏi đây, muốn bay cao bay xa về miền đất tự do tự tại không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì liên quan tới hôn nhân gia đình, nhưng mà vì có một lần bất đắc dĩ mang theo cốt nhục của hắn đi sang Mỹ, bây giờ thai nhi bé bỏng ấy đã lớn khôn, cô bị hắn âm thầm tiếp cận rồi chinh phục lúc nào chẳng biết chẳng hay, cô một lần nữa đặt chân trước cổng căn biệt thự thân thuộc này.
Nơi này luôn toả ra một sự lạnh căm và cô liêu nghìn năm không đổi, vẫn là chưa thích nghi lại được.
Công Tôn Dạ Uý hai tay hai bảo bảo, lân la hạnh phúc ngắm nghía con trai nhỏ đáng yêu. Tuy rằng hắn trước kia nghĩ đến chuyện yêu đương cùng Hoắc Uyển Ngưng sẽ chấp nhận con trai cô như con ruột, nhiều chuyện đã xảy ra cũng làm hắn không còn tâm hơi để ý gì tới việc đó là con trai nuôi của cô hay là con của cô và người đàn ông khác. Cũng không ngờ kinh hỉ tới sớm, cô một phát giúp hắn giác ngộ ra cục bông mềm mềm trắng trắng này là con trai ruột của hắn.
Bây giờ thật sung sướng mà~
Hoắc Uyển Ngưng thấp mắt nhìn hắn cạn lời, ấn ấn mi tâm hỏi:“Anh đưa em đến đây làm cái gì? Đưa về nhà…à không, đến khách sạn là được rồi.”
Công Tôn Dạ Uý ôm hai đứa trẻ bước đi vào nhà, hiển nhiên buôn một câu:“Lí nào lại để bàn gái mình ở khách sạn thay vì biệt thự?”
Câu trả lời làm Hoắc Uyển Ngưng câm nín, ừ thì nói cũng đúng, nhưng mà có phải là tiến triển nhanh quá rồi không?.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
“Mau vào nhà đi, ở ngoài đó lạnh.”
Hoàn hồn xong hắn đã mất hút trong sảnh chính biệt thự, hai chân cô chôn ngoài sân cuối cùng cũng buông bỏ mọi não nề nặng trĩu bước đi, thư thái như thực sự sau một chuyến đi trở về nhà.
Quản gia Đổng thấy Thiếu gia về thì chu đáo đón chào, nhìn thấy hắn ôm thêm một đứa trẻ ông hơi bất ngờ sau đó khôi phục biểu cảm, đưa tay ôm Quân Hi giúp hắn.
Công Tôn Dạ Uý ôm Danny giấu sâu vào lòng, hít nhẹ mùi hương trẻ con trên người thằng bé, chiêm nghiệm đầy yêu thương. Hắn dặn dò quản gia:“Chú Đổng, chuẩn bị căn phòng cũ trên tầng hai.”
Ông định hỏi để làm gì thì có một cô gái dung mạo xinh đẹp bất phàm đập vào tầm mắt ôn nhu của chính mình, nhận ra là một người cực kỳ quen thuộc từ lâu rời đi giờ trở lại, ông cười hiền hậu nói:“Chào mừng cô trở về.”
Hoắc Uyển Ngưng sững người, gật đầu cảm ơn ông quản gia. Cô bước tới ôm Quân Hi từ cánh tay ông nói:“Thằng bé để cháu bế được rồi ạ, chú Đổng cứ nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Hai bạn trẻ mỗi người ôm một cục cưng, đưa hai cục bông lên phòng, Hoắc Uyển Ngưng thay qua quần áo ngủ mới cho hai nhóc rồi đặt lên giường thoải mái đi ngủ.
“Cạch.” Tiếng tắt đèn vang lên, hai người rời đi đóng cửa lại, để cho hai anh em các nhóc ngủ ngon.
“…”
Công Tôn Dạ Uý đi tắm ở phòng tắm chính ở dưới, Hoắc Uyển Ngưng ngăm mình phòng phụ ở tầng hai. Hai người thư thái tắm gội sạch sẽ mới ưu phiền, xua tan mệt mỏi căng thẳng của một ngày nay.
Cả hai đều ngồi máy bay đường dài để trở về trong nháy mắt nên mệt lừ người, còn phải trông nom chăm sóc hai nhóc vừa chịu đả kích không nhỏ kia, nhân đôi mỏi mệt. Nhưng không sao, vì con thì họ đều thấy đó là bình thường.
Màn đêm bao phủ, không khí mát mẻ có chút ảm đạm, gió nhẹ lướt qua trêu đùa cành cây phát ra tiếng xạo xạc. Trăng khuya khuyết dạng vắt trên những vầng mây xám xịt, sao trời thênh thang trên mọi ngóc ngách, lấp lánh nhu tình.
Mười một giờ.
Hoắc Uyển Ngưng vừa buông chiếc điện thoại xuống giường, kéo chăn tính đi ngủ thì lạch cạch ngoài cửa, một bóng hình nam nhân cao lớn hiện hữu. Hắn nhào lên giường ôm lấy cô, Hoắc Uyển Ngưng nghẹt thở nói khàn khàn:“Anh vào đây làm gì vậy?”
Công Tôn Dạ Uý nghe không trả lời, vùi sâu vào hõm cổ cô hít hà mùi sữa tắm thơm tho. Hắn cắn nhẹ một phát, rồi cười vu vơ:“Vào đây với em, có bạn gái ngon mềm ở đây, chịu được sao?”
Hoắc Uyển Ngưng vô ngữ đẩy đầu hắn ra, “Ai da, màu trở về phòng anh ngủ đi.”
“Không ngủ được.”
“Thì liên quan gì em chứ, nào tránh ra đi, đừng có cắn.” Cô hết sức bài xích cái hành động cắn da cáu thịt như cún này của hắn, nhăn mày muốn đạp một cái cho bay ra ngoài.
“Đêm đẹp như vầy nên làm chút gì đó có ý nghĩa chút chứ, đi ngủ thật phí phạm.”
Hoắc Uyển Ngưng cương quyết từ chối:“Thì sao chứ, ở đâu ra cái lí lẽ đó vậy hả, hôm nay em mệt lắm rồi muốn đi ngủ thôi.”
Nói xong cô nghiêng người nhắm mắt ngủ, thật sự là đi ngủ. Hắn không cam tâm, ghé sát đến cắn lên vành tai cô, y như rằng cô giật nảy mình theo phản xạ đã có huấn luyện vả cho hắn một cái.
Công Tôn Dạ Uý ngẩng mặt, gằn giọng:“Này này mèo nhỏ, đừng động thủ bất ngờ như thế chứ, biết đau không?”
“Anh nói không biết ngượng à, anh cắn em khác gì cún không hả?” Hoắc Uyển Ngưng hoá la sát nắm lấy tay hắn gào lên.
Một cún một mèo lăn lộn trêu chọc nhau, cảnh tượng này nhìn thì vui, cũng không tránh khỏi thấy dị thường!
Hai người đùa giỡn trong âm thanh nhỏ xíu, sợ ồn ào đến tai mọi người trong biệt thự, lại càng sợ đám nhóc thức giấc.
Công Tôn Dạ Uý ôm Hoắc Uyển Ngưng nằm nghiêng, thủ thỉ bên tai cô:“Thực sự yêu em chết đi được.”
“Biết rồi.” Cô ngại ngùng đáp lời, nằm gọn bên thân hình loã lồ múi nào ra múi nấy, cơ nào ra cơ nấy không nhịn được quay đầu lại nhìn. Cơ ngực thịt săn chắc giáng vào mặt cô, lại bị cánh tay như thế gọng kìm kia siết lấy ôm chặt, sắp bị bao vây đến chết ngạt rồi.
Hắn ngược lại không có gì bất tiện, ôm cô làm gối ngủ thư giãn thả lỏng người.
Hoắc Uyển Ngưng chịu thua thoát ra không nổi, nằm yên vùi vào ngực hắn muốn ngủ, cánh môi không may chạm vào ngực hắn một cái.
Công Tôn Dạ Uý tê rần khắp người, lát sau…
“…”
“Tên khốn nhà anh! Bảo không làm mà giờ anh ‘ngóc’ lên là sao hả?” Hoắc Uyển Ngưng nhìn nơi tư mật kia nhô cao thì kinh hãi, cái tên này sức lực lấy của trời hay sao ấy nên khoẻ như trâu, lần trước một đêm tận mấy lần… Hết lần này tới lần khác mang cô nhấn chìm trong mê muội mà mặc sức giải toả. Sáng hôm sau lại đau nhức muốn rã rời xương cốt.
“Mà chờ đã, lần trước mò vào phòng anh… Miên man làm cái gì đó…” Cô mơ hồ nhắc lại, hỏi trong ngơ ngác:“Anh có sử dụng…BCS không?”
Hắn tỉnh queo nói:“Không.”
“!!!”
“Tình huống tới bất ngờ, lấy ở đâu ra BCS cho anh dùng?”
Hoắc Uyển Ngưng nghe nói vò đầu bức tóc, nắm lấy hắn tra hỏi:“Chét tiệt àaaaaa, bây giờ uống thuốc tránh thai còn kịp không!?”
Đã qua mới có hai ngày…
Công Tôn Dạ Uý hoá ngốc nói:“Chắc không kịp đâu.”
Lúc này cô thực sự muốn hét toáng lên mà, nhìn xuống bụng mình, lo lắng có thai quá đi.
“Em lo sẽ mang thai sao?”
Cô ngậm ngùi gật đầu.
“Không sao, sinh đi anh nuôi.”
Lời vừa cất ánh mắt bén hơn dao phóng đến xuyên qua óc con người ham mấy trò phong lưu này.
“Mang thai cực quá trời, em không muốn sinh nữa đâu, bây giờ công việc ổn định rồi, có phần không muốn có con thêm thật…”
Hắn dịu dàng xoa đầu cô, ôm ấp an ủi:“Thôi không sinh thì không sinh. Chờ khi nào em muốn thì sinh cũng được.”
Hoắc Uyển Ngưng đơ người, lãnh tình nói:“Không sinh, có hai đứa rồi anh còn muốn gì nữa?”
Công Tôn Dạ Uý:"…" Ừ ha.
Thế mà đêm đó cô cũng không tránh khỏi dây dưa cùng hắn hoan ái, tên khốn này phát dục là liền không kiềm được, nói trăm câu cũng không nguôi xuống.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hoắc Uyển Ngưng với hạ thể đau thấu tâm can ném cho hắn một cái gối đuổi về phòng.
Công Tôn Dạ Uý ngơ ngác với thân trên trần còn lưu lại dấu vết ân ái đêm qua đứng ngoài cửa.
Thôi xong.