Adeline chủ trì buổi kỉ niệm, có phát biểu vài lời đại loại là cảm ơn mọi người suốt thời gian qua đã ủng hộ và đồng hành, mọi người chân thành lắng nghe rồi vỗ tay bồm bộp. Hội trường rộng lớn, xa hoa lại tấp nập huyên náo, không khí sôi nổi.
Hoắc Uyển Ngưng bị người nào đó giữ chặt, ngồi cùng một ghế khách mời hạng VIP, sợ bị phát hiện nên cô đành đeo cái kính mát đen với khẩu trang lên. Làm vậy không biết có che giấu tốt hay không, mà đã thấy vô số ánh nhìn dồn dập về cô rồi. Hoắc Uyển Ngưng bị mấy người nhìn, có chút lúng túng di dời tầm mắt. Công Tôn Dạ Uý phát giác ra, rất khó chịu, hắn tặc lưỡi một cái rồi vòng tay qua ôm cô tựa vào người, lưng dài vai rộng che chắn cho cô gái nhỏ. Khi đã thấy an toàn rồi mới nhẹ nhõm tiếp tục xem tiết mục.
Lục Tư Nại lại một lần nữa không thấy cô đâu, anh ngồi ở dãy ghế khác, không yên mà đảo mắt xung quanh tìm kiếm. Hồi sau mới thấy cô ngồi ngồi cùng Công Tôn Dạ Uý, còn bị hắn ôm vai, anh ta nhăn mặt bước tới vỗ nhẹ vai cô. Hoắc Uyển Ngưng ngơ ngác quay ra nhìn, giây sau hoảng loạn.
“Tiểu Ngưng.” Tiếng gọi âm trầm giữa chốn đông người náo nhiệt không lẫn được mấy, hai người đồng thời nhìn anh ta đến ngượng. Hoắc Uyển Ngưng vỗ trán.
Thấy bàn tay thon trắng của người đàn ông khác đặt trên vai cô chẳng hiểu sao Công Tôn Dạ Uý vô cùng ngứa ngáy trong lòng, cảm giác không vừa mắt lấn tới, y như có cái gai chọc ngoáy trong con ngươi hắn. Hắn từ từ đẩy tay Lục Tư Nại ra, cười khách sáo:“Sếp Lục, trùng hợp gặp gỡ.”
Bị hắn đẩy tay Lục Tư Nại có chút cứng đờ, chốc lát vẫn giữ nguyên thái độ hoà nhã:“Ồ Công Tôn tổng, hoá ra anh cũng đến đây.”
Hắn gật đầu, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ.
Lục Tư Nại lúc này mới để tâm tới Hoắc Uyển Ngưng:“Sao em lại ở đây thế tiểu Ngưng, còn ngồi với Công Tôn tổng vậy, làm anh tìm em muốn chết.”
Khoé môi cô giật giật, nụ cười cứng đờ hoá đá. “Xin lỗi để anh lo nhé, người này… nhất quyết không cho em đi.”
Tuy lời nói có phần khóa xử nhưng Lục Tư Nại lại thấy cô không hề khó xử như anh ta nghĩ, thậm chí thấy cô cũng khá thoải mái, hoàn toàn không để ý đến anh ta.
Lục Tư Nại cười lạnh, dáng dấp mỉa mai:“Công Tôn tổng thật là, giữ người của tôi như vậy làm tôi lo quá trời, người của tôi còn nói anh không để cô ấy đi, vậy chuyện này là sao nhỉ?”
Biết rõ Lục Tư Nại có ý tứ đòi người, hắn không chịu thua, quyết trêu chọc một phen:“Sao lại nói thế được chứ, giữ cô Hoắc ở đây bàn bạc mấy chuyện, là có ích cho công việc. Dù sao tôi cũng cất công đến đây xem Tuần lễ thời trang, coi như là học hỏi thêm vài điều hay ho đi, suy cho cùng cũng đâu có thiệt thòi.” Hắn nói rồi mỉm cười rất khoái chí, Lục Tư Nại không biến sắc, anh ta trả lời:“Vậy thì tốt, rất cảm kích Công Tôn tổng. Nhưng mà bây giờ bên công ty chúng tôi sắp lên mẫu sản phẩm mới, rất cần Uyển Ngưng đến xem xét. Không phiền thì anh để cô ấy đi chứ?”
Dứt lời anh ta đưa tay ra, muốn kéo Hoắc Uyển Ngưng đứng dậy. Công Tôn Dạ Uý sa sầm mặt, dù không muốn cũng phải để cô đi.
Bên ghế trống một chỗ thật khó chịu a, mùi hương thơm tho lẫn vẻ ấm áp đáng yêu tan biến đi mất. Mùi hương tình yêu bay đi đến chỗ Lục Tư Nại rồi. Cả buổi sau đó hắn chỉ ngồi cau có, chăm chú vào chỗ Hoắc Uyển Ngưng ngồi, người khác bắt chuyện cũng chẳng đặt vào tai.
…
“Thưa sếp, có cuộc gọi đến từ anh Bạch, anh ấy nói… tiểu thiếu gia mất tích rồi.” Một người trợ lý đến gần anh nói chuyện riêng, ngữ khí gấp gáp lại e sợ.
Nghe xong Công Tôn Dạ Uý lập tức khoác áo vest ngoài rồi bỏ đi, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, xen lẫn vẻ lo lắng. “Chuẩn bị đi, về Tây Ngụy.”
Người trợ lý vội đuổi theo hỏi:“Ngây bây giờ sao ạ?”
Hắn không nhịn được thấp thỏm, liền quát cậu ta:“Chứ còn sao, đừng nhiều lời nữa!”
Cậu ta giật mình, nghiêm túc nghe dặn dò. Mười phút sau hắn ngồi trực thăng tư nhân về Tây Ngụy ở Trung Quốc. Từ đây về đó tốn rất nhiều thời gian, ước chừng khoảng chín mười tiếng mới đến nơi. Hắn ngoài mặt lạnh tanh, không lộ ra bất kỳ biểu hiện lạ nào, còn trong tâm bắt đầu nổi giông tố loạn cào cào.
Đã ngồi yên vị để trở về, hắn hỏi người trợ lý ngồi đằng sau:“Bạch Vận gọi khi nào?”
“Dạ vừa gọi tôi liền báo cho anh ạ.”
“Giờ cậu ta đang làm gì?”
Người trợ lý thấy lạ, tiểu thiếu gia nhà bọn họ mất tích thì mọi người còn làm gì nữa? Không phải là mau chóng tìm cậu bé về hay sao?
“Trả lời!”
“Dạ dạ, anh Bạch đang điều người đi kiểm tra camera an ninh, tìm kiếm tiểu thiếu gia.”
Hắn gật đầu một cái rồi thôi, bàn tay xiếc thành quyền chặt đến nỗi nổi gân, ánh mắt đầy âu lo nhìn ra cửa sổ. Hắn thầm hít nhẹ một hơi, chắc chắn Quân Hi sẽ không sao đâu, sẽ ổn, thằng bé tuyệt đối không tự ý đi lung tung để mà mất tích được… Bắt cóc… Nếu nghĩ đến điều này, hắn chắc chắn sẽ mất bình tĩnh.
Ngồi tự nhủ cho bản thân mình mấy câu, sau đó khó nhọc khép mi mắt, thời gian trở về quá lâu, không biệt sẽ xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cầu mong là thằng bé hôm nay đột nhiên nổi hứng nghịch ngợm nào đó mà đi linh tinh thôi.
Không kiềm chế nổi hẳn rút điện thoại ra bấm gọi cho Bạch Vận, ở trên trời thì vấn đề liên lạc có chút chập chờn, vừa kết nối được Bạch Vận thận trọng mở lời:“Thiếu gia.”
“Sao rồi?”
“Tôi, vẫn đang tiến hành kiểm tra ạ.”
“Trình bày đi.”
“Hôm nay ở nhà trẻ của tiểu thiếu gia cho tan sớm trước nửa tiếng, đám trẻ con đều được đưa đón về nhà, riêng tiểu thiếu gia Quân Hi ngồi chơi với một cậu nhóc, rồi cô giáo đến cùng hai đứa bé nói chuyện. Lát sau cô ta đưa hai đứa trẻ đến cửa nhà vệ sinh, lại dẫn chúng đến cổng trường… Khuất sau thành tường một chiếc xe hơi màu đen lái đến, hai đứa trẻ hoàn toàn không còn dấu vết, cả cô giáo kia.”
Công Tôn Dạ Uý trầm mặc ngẫm nghĩ hồi lâu, cố gắng nhớ lại về chút gì đó về vị cô giáo có hơi mờ nhạt trong kí ức kia. Nhận thấy được vẻ nơm nớp lo sợ về điều gì đó hắn hỏi:“Có chuyện gì vậy? Tôi thấy cậu lạ lắm.”
Bạch Vận nghiến răng, bất đắc dĩ nói:“Còn một chuyện nữa thiếu gia, Chúc Tùy Sơ bị chúng ta giữ… bây giờ cũng biến mất rồi.”
Đầu óc hắn bị chấn động một phen, vậy là…?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT