Công Tôn Dạ Uý chủ động đưa Hoắc Uyển Ngưng đến hội trường Tuần lễ thời trang, ngày trọng đại đối với Adeline này được cô ấy chuẩn bị rất tốt, mọi thứ ổn thoả xong xuôi. Cổng hội trường bố trí bốn cảnh vệ, kính hologram bao phủ lấp lánh trong nắng sớm vô cùng đẹp. Hắn đổ xe vào gara sau của nhà, không quên mở cửa sẵn cho quý cô ở ghế sau.
Quý cô họ Hoắc kia mới vừa rời du thuyền, lúc đi không sao lúc về thì đồ ăn sáng trong dạ dày cứ nhốn nhào. Cô ôm bụng, mặt mày nhăn nhó khó coi. Công Tôn Dạ Uý đỡ vai cô hỏi:“Sao thế, say tàu?”
Hoắc Uyển Ngưng cật lực lắc đầu:“Không có, lúc đi không bị. Chắc mới sáng sớm đầu óc chưa minh mẫn nên nó vậy.”
Công Tôn Dạ Uý:"…" Cái kiểu giải thích gì đây?
Ngồi tàu xong ngồi xe thì không thấy lạ mới chính là điều lạ đó!
…
Vào được hội trường rồi mỗi người một nơi, Công Tôn Dạ Uý đến phòng cho khách VIP bình tâm uống cà phê, còn Hoắc Uyển Ngưng thì đến phòng chuẩn bị, vừa hay gặp Lục Tư Nại, anh ta hớt hải chạy ra khi thấy cô:“Trời ơi, em đi chơi gì mà đến giờ mới về hả?”
Cô cười ngốc, “Xin lỗi nhé, có chút việc ngoài ý muốn thôi.”
Lục Tư Nại chống nạnh thở dài:“Ôi trời ạ. Thôi bỏ đi, vào chuẩn bị sửa soạn đi kìa, người mẫu đại diện cho chúng ta còn đang loay hoay ở trong, mau vào giúp cô ấy.”
Hoắc Uyển Ngưng nhanh nhảu gật đầu rồi tung tăng vào trong khu vực thay đồ, cô gõ nhẹ lên cửa:“Tôi là người thiết kế của sếp Lục, có thể vào được không?”
Bên trong đáp một tiếng “được”, cô đẩy cửa bước vào, cảnh tượng lạ lẫm gì đang diễn ra đây.
Hạ Dư là người mẫu của họ, đang đứng uốn éo người, mặc cho hai nhân viên khó khăn chỉnh đốn trang phục. Cô ta là người mẫu cao ráo, trắng trẻo xinh đẹp, khí chất yêu kiều, quá xuất sắc rồi. Nhưng tính tình khó chiều, hai nhân viên kia thấy Hoắc Uyển Ngưng đến rồi quyết không nhịn nữa, đứng lên nói:“Chị Hoắc, cô Hạ cứ làm khó bọn em, nửa tiếng rồi không xong, em chịu hết nổi rồi.”
Hoắc Uyển Ngưng cau mày, “Chuyện gì vậy?”
Không kịp để cô kia nói Hạ Dư cướp lời:“Thiết kế cứ lung tung vào, lúc chỉnh sửa khó khăn.”
Lời nói chua ngoa đấm vào tai người nghe, Hoắc Uyển Ngưng lại không bận tâm, ngồi xuống ghế chậm rãi mở nắp uống ly trà hoa quả, “Ồ vậy đó hả?”
“Cô…”
Nuốt được một ngụm trà thơm ngon xuống được, cô hạ mi mắt ngước nhìn:“Không khó như cô Hạ nói đâu, trước đây là dựa trên số đo của cô mà làm kia mà, giờ mặc không vừa thì trách cô…tăng cân lên chứ.”
Hạ Dư liếc liếc nhìn cô, bị chọc phải tâm đen thì máu nóng nổi lên, gân xanh phủ phục lên trán, cô ta gằn giọng:“Cô nói cái gì hả?”
“Ấy cô Hạ tự ái rồi. Mà không cần quá ngượng đâu, làm khó người ta bấy lâu giờ bị tôi làm khó lại một lần, nên nhịn cho quen.” Hoắc Uyển Ngưng không nề hà mặt mũi cô ta là người mẫu đứng top Tây Ngụy mà nói thẳng, cô ta cũng có phải là ít lần làm khó người khác đâu.
Hạ Dư tức lên, kéo khoá váy xuống ném trên ghế, “Tôi không làm nữa, mấy người tự đi mà làm.”
Hoắc Uyển Ngưng lầm bầm:“Cái gì vậy trời, nói có một câu mà chịu không nổi rồi, vậy sao cô ta đì người khác mà thấy không có lỗi với lương tâm hay vậy?”
Cô tặc lưỡi, “Vậy thì tiền vi phạm hợp đồng thì cô Hạ chịu thiệt.”
Hạ Dư chỉ tay vào mặt Hoắc Uyển Ngưng:“Kệ tôi, nếu không có tôi thì mấy người cũng không bước lên sàn diễn được.”
“Cô cẩn thận đấy, bộ váy cô ném nếu bị hư hỏng cái gì thì chịu trách nhiệm hoàn toàn biết không?”
Hai người nói qua nói lại ngày càng lớn tiếng, Lục Tư Nại ở bên ngoài cũng phải đi vào xem xét.
“Sếp Lục à, giám đốc thiết kế cứ thế này em không có tâm trạng gì để lên sàn diễn nữa mất.” Hạ Dư nước mắt cá sấu lưng tròng, ấm ức mách lẻo.
Lục Tư Nại khó hiểu, nhìn qua Hoắc Uyển Ngưng, cô chỉ bình tĩnh nói:“Là cô Hạ không muốn làm người mẫu lần này nữa.”
“Chuyện này là thật sao Hạ Dư?”
“Em… Cũng tại Hoắc Uyển Ngưng đã xỉa xói em trước kia mà.”
Hoắc Uyển Ngưng cười mỉa mai:“Ai xỉa xói trước chưa có biết nhé.”
Lục Tư Nại nghe không nổi hai cô gái này, đưa tay xoa huyệt thái dương, ảo não nói:“Đừng làm loạn nữa nào.” Xong rồi anh ta nhìn Hạ Dư đầy vẻ không hài lòng:“Hạ Dư em cũng bớt cái tính điệu đà khó chịu của mình đi, anh có thể nhịn nhưng người khác chịu không nổi.”
Lời nói của anh mọi người đều chăm chú nghe, tất cả ánh mắt phán xét đều hướng về Hạ Dư, cô ta có chút thẹn quá hoá cứng họng, một mạch bỏ vào phòng vệ sinh.
Cô ta đi rồi Hoắc Uyển Ngưng mới hỏi:“Anh với Hạ Dư có quen từ trước hả?”
Anh ngồi xuống kế bên cô, khom người đặt hai tay trên đầu gối đan chặt, chậm rãi mở miệng:“Con gái của một người bác, em họ của anh.”
“Ồ.” Một tiếng ồ nhỏ như chuột kêu, cô ngồi hút cho hết trà hoa quả, lát sau mới phàn nàn:“Cái người lần trước đâu sao không để cô ấy làm người mẫu đại diện? Hạ Dư tính khí có hơi…”
“Nó cứ muốn làm, chủ đích muốn phát triển sự nghiệp thôi, dạo gần đây vị trí của nó có hơi lu mờ, Hạ Dư nói vậy đó.”
“Ài, thật là.”
“Nhưng mà cô ấy không chịu làm nữa, tính sao?”
“Không sao đâu, đây là con bé muốn nổi tiếng hơn, chắc chắn nó sẽ không bỏ một cơ hội tốt vậy đâu.” Anh khẳng định chắc nịch.
Cô cũng lười phải nói nữa, triệt để im lặng ngồi uống trà. Mười phút sau có người đến gọi:“Cô Hoắc, có người nói muốn gặp cô, anh ấy đợi bên ngoài.”
Cô tò mò đi ra, Công Tôn Dạ Uý chứ ai. Nguyên một cây sào biết đi đang đứng sừng sững trước mặt, phải ngước lên mà nhìn. Hoắc Uyển Ngưng ghét bỏ:“Anh tìm tôi làm gì?”
Hắn ngang ngược trả lời:“Muốn gặp thì gặp tôi, phải có lý do nữa à?”
Cô nghẹn họng.
“Ừ rồi tôi đây rồi, nhìn rồi chứ?”
Hắn liền kéo cô ra ngoài hành lang, ôm vào lòng, “Nhìn chưa đủ, cho ôm một cái.”
Hoắc Uyển Ngưng:"…"
Hắn cao hơn cô có mười sáu centimét mà lúc ôm cô như ôm một chú gấu bông nhỏ nhắn. Cô ngột ngạt hất mặt ra, “Bộ sau một đêm mà anh nghiện tôi luôn rồi sao?”
“Chắc vậy.”
Không hề có một tí gì gọi là giữ liêm sỉ hết, quả thật là sau một đêm liền bị con quỷ tình yêu nhai nuốt luôn rồi.
Hoắc Uyển Ngưng đẩy hắn ra, mặt đỏ thở phì phào.
Công Tôn Dạ Uý:" Sao lại hay ngại thế, mặt lúc nào cũng đỏ."
Cô nghe mà tức á, giáng vào ngực một đấm không gây thương tích, “Còn tại ai?”
“Được rồi tại tôi tại tôi, vừa ý em chưa.”
“Rồi.”
Hắn lén cười trộm, giận mà thấy cũng đáng yêu như vậy, sao từ sớm không nhận ra mèo nhỏ này cuốn hút thế chứ. Nếu vậy thì hai năm của hắn với cô đâu có phí, biết đâu tâm đầu ý hợp lại sinh hẳn mấy đứa nhóc rồi.
Hai người đùa qua giỡn lại không sợ ai để ý, mà có để ý cũng chẳng ai dám nói gì.
“Nè bữa giờ quên hỏi, sao anh lại đến đây vậy? Là đơn giản sang xem tuần lễ thời trang của chị Adeline à?”
“À ừ… có thể coi là vậy.” Giọng điệu ấp úng đã bán đứng hắn, bị Hoắc Uyển Ngưng trêu ngược lại:“Vậy á hả?” Chữ hả còn đặc biệt được kéo dài ra, người nào đó chột dạ.
Cô cười tủm tỉm, sói gian manh cũng có lúc bị mèo con chọc mà không biết nói như thế nào.
“Em thôi đi, tôi cũng là bên hợp tác với dự án lần này với công ty em, đến xem một chút không được?”
“Xem? Thế thì Công Tôn tổng cũng có tâm quá chứ, đến chờ coi trình diễn mấy chục bộ quần áo để xem chiếc váy của tôi thế nào thôi.”
Hắn giả vờ ho khan, “Kệ nó đi.”
Có mỗi hắn với Bạch Vận biết vì muốn đến gặp cô mà hắn lập tức bay đến từ sáng sớm, sau cái đêm tối Hoắc Uyển Ngưng gọi điện thoại cho hắn là hắn đã bắt đầu nhung nhớ rồi. Công việc tạm thời đẩy cho anh em Bạch Vận làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT