Vincent nhìn cô chằm chằm, nóng lòng chờ đợi câu trả lời. Cô vẫn phân vân lắm, cô muốn gia nhập, nhưng mà lo sợ nguy hiểm gì đó. Cô cũng còn Danny ở nhà, thằng bé vẫn rất nhỏ.
Hoắc Uyển Ngưng cúi mặt, suy tư hồi lâu. Cân nhắc qua rồi mới đáp:"Xin lỗi, cho tôi chút thời gian. Con trai tôi còn nhỏ cho nên…’’
Vincent hiểu ý, anh cũng không thể ép buộc cô. Chỉ đành gật đầu, “Được rồi, không sao. Chờ đứa trẻ lớn một chút cô vào vẫn được. Dù sao tôi vẫn là người duyệt mà.” Anh ta cười cười mấy tiếng, nhìn biểu tình đã thư giãn của Hoắc Uyển Ngưng cũng thở phào. Hình như anh hơi đường đột quá rồi.
“Được rồi, ở đây thật phí thời gian. Chúng ta đến địa điểm định sẵn thôi! Ăn một bữa ấm bụng cái đã.”
____
Chiếc xe chở ba người băng qua mấy đoạn đường đầy tuyết, nhiệt độ càng về chiều cảm giác càng lạnh. Hoắc Uyển Ngưng ngồi trong xe mà đã lạnh run người, cái nhiệt độ oái oăm này ban đêm chắc là đông lạnh bọn họ thành khô mực luôn quá.
Hoắc Uyển Ngưng khẽ hít một hơi lạnh, thở phào ra. Hơi ấm nhỏ nhoi bị đôi bàn tay co rét, nhợt nhạt của cô chà xát. Mấy đầu ngón tay đã tê cứng, ửng đỏ lên. Giờ mới biết da của cô vô cùng nhạy cảm với thời tiết giá rét, nó dễ bị khô lại. Lâu quá lại sinh ra tê cứng, không cử động linh hoạt được. Cô thấy vẫn là cái ấm ấm của thời tiết Trung Quốc là dễ chịu.
Mọi người đã đi sắp xếp và làm gì đó chuyện của riêng tổ chức bọn họ, chuyện gì thì cô không biết, cũng không nhiều chuyện để quan tâm. Ngồi ở một mái lều quân sự to lớn, hứng từng cơn gió lạnh lẽo, thầm nghĩ về những chuyện cũ.
Cô đến Mỹ sinh sống và làm việc đã gần hai năm, lúc cô mang thai và sinh con cũng chẳng có một lời nào từ ba mẹ Hoắc gia gọi đến. Cho là họ không biết việc cô mang thai đi, cho là họ không biết cô sinh con đi… nhưng mà lẽ nào họ kiệm một lời hỏi thăm đến mức đó. Số điện thoại cũ vẫn còn đó, thông tin liên lạc vẫn còn đó mà chẳng hay tin một ai gọi hỏi han chuyện cuộc sống.
Cô thấy buồn không?
Nói buồn thì không hẳn, không có là dối trá. Kỳ thật trong lòng cô đã từng mong chờ, cũng theo đó hụt hẫng. Danny sắp 2 tuổi rồi, đi cũng biết, nói chuyện sắp rành rọt cả rồi. Vậy mà trong tim cô thấy trống vắng lạ lùng. Thèm khát tình cảm gia đình sao? Hay là tình yêu? Cô không biết nữa, chỉ cảm thấy lạc lõng.
Đôi mắt hững hờ đón những bông tuyết rơi mỗi lúc một dày lên, lặng lẽ chào đón cái lạnh thấu da thấu thịt ấy. Hàm răng cô cứ không ngừng ma xát vào nhau, nhiều lúc tự trấn an chỉ biết nghiến chặt. Nỗi buồn khó tả từ cô gái trẻ ấy chẳng ai thấy được.
Hoắc Uyển Ngưng thả trôi mình vào tuyết đang rơi, chúng trắng xoá và dày đặc đến độ gần như che phũ bóng người nhỏ bé của cô.
Thấy cô phiêu diêu vô định trong cơn tuyết lạnh Dã Nhiên Hoài gọi một tiếng, cô không để tâm nên không nghe. Dã Nhiên Hoài lại kêu lên một tiếng to hơn, lúc này cô mới bần thần ngoảnh đầu nhìn.
“Sao vậy? Trời lạnh như vậy em đi loanh quanh ngoài đây làm gì thế?”
Khoé môi cô nhấc không nổi, cái lạnh đông cứng nét cười của cô rồi. Hoắc Uyển Ngưng nhăn mày, nhỏ giọng nói:“Em… có chút buồn chán, cho nên muốn đi dạo một chút.”
Dã Nhiên Hoài vô tư chọc vào trán cô gái nhỏ:“Ngốc gì thế, mau đi vào lều đi. Mọi người chuẩn bị đồ nướng để ăn rồi này.”
Hoắc Uyển Ngưng kéo khăn quàng cổ lên che miệng, vui vẻ gật đầu, sóng vai Dã Nhiên Hoài đi vào lều.
Trước lều Vincent đã khoét một lỗ trên đất, dùng dụng cụ khò lửa, thấp lên một nhóm lửa lập loè. Mấy người túm tụm lại đưa tay vào sửi ấm.
“Ê, đám các cậu. Mau nhóm lửa lên đi, kẻo lạnh!” Vincent hô lên một tiếng, ném đồ khò lửa đã tắt vào tay một cấp dưới. Sau đó ung dung nhoài người vào lều trú rét.
“Nướng thịt đi tiểu Dã, đồ em nướng rất ngon.”
Anh cười cười, bậc nắp một lon cà phê đã ủ nóng uống một hơi.
Dã Nhiên Hoài cầm hộp thịt khô, một cây gắp thịt, thẳng thừng gõ anh một cái.
“Anh ăn còn không tự biết làm hay sao?”
Dù nói vậy nhưng cô vẫn rất sản khoái nướng đồ ăn cho anh rồi gắp bỏ vào đĩa riêng. Vincent thấy thì thích thú cười, anh biết tiểu Dã sẽ không tuyệt tình như lời nói đâu a.
–
Thoáng chốc màn đêm buông xuống, bầu trời lạnh thêm sắc tối càng làm nên vẻ đẹp ma mị và đẹp mắt. Dù sắc trời đen đục nhưng sao vẫn sáng, vẫn lung linh.
Nhóm người cùng ngồi ăn uống, trò chuyện. Khu vực hẻo lánh như vậy, ít có sinh vật nào di chuyển qua, thỉnh thoảng vài tiếng cười vang lên. Những âm thanh đặc biệt ấy cứ hoà hợp như một bản nhạc độc đáo, vui nhộn.
Hoắc Uyển Ngưng miệng uống nửa lon nước ép, khuôn mặt đầy mộng bức nhìn Dã Nhiên Hoài. “Chị đấy, trước đó em còn tưởng chị là kẻ xấu gài bẫy nhốt em lại chỗ đó chứ…” Câu nói mang theo giọng mũi có chút giận dỗi của cô làm Dã Nhiên Hoài ngại ngùng, cô ấy cười giải thích:“Thật xin lỗi, lúc đó lo em gặp nguy cho nên mới cố định em ở đấy.”
Hoắc Uyển Ngưng gắp một miếng thịt đã cháy xém phần viền, bỏ vào miệng nhai. Gật gật đầu bỏ qua, vốn cô hiểu như vậy là được rồi.
Vincent đột nhiên cất tiếng nhắc nhở:“Đừng ăn thịt đã cháy như vậy, hại sức khỏe đấy.”. Cập nhậ𝒕 𝒕𝑟u𝘺ện nhanh 𝒕ại { 𝒕𝑟ù𝐦𝒕𝑟u𝘺 ện.𝚅𝘕 }
Cô hơi khựng lại, nhìn vỉ thịt trên khóm lửa phập phồng. Đôi mắt bị ánh lửa nóng ấm hắt lên, thật xinh đẹp.
“Không sao, ăn một miếng thôi.”
Vincent cũng lười để ý, anh thuận tiện đổ nước sốt ra cho Dã Nhiên Hoài, vươn tay cướp đồ gắp thịt đi. “Đưa cho anh, em tranh thủ ăn nhiều chút, một lát nữa đói không tiện dậy ăn đâu. Mỳ ly đã bị bọn thằng A Đại tranh hết rồi.”
Dã Nhiên Hoài nghi ngờ, trước giờ nghi ngờ tài nướng thịt của Vincent nhất. Nhưng nếu người đã có lòng thì cô cũng không cản nha.
Nhìn họ thân mật như vậy, Hoắc Uyển Ngưng căn bản không tin chỉ đơn giản là cấp trên cấp dưới. Cô cũng có chút ghen tỵ, phải chi giờ cô động lòng trước một chàng trai nào biết quan tâm và chiều chuộng như Vincent nhỉ?
Thoáng chốc cô lại nhớ đến Công Tôn Dạ Uý…hắn không thích ăn thịt bị cháy này, dù chỉ một chút cũng không. Cũng không thích sốt tương chua ngọt, càng không thích mỳ ly. Cô là nghe người quản gia của hắn kể cho, chế độ ăn uống của hắn lắm lúc còn lành mạnh hơn của cô.
Bây giờ anh ta đang làm gì nhỉ?
Hoắc Uyển Ngưng thầm nghĩ, cô ngước lên nhìn bầu trời âm u lạnh căm ấy, không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng nói tiếng cười của những người ở đây, chẳng còn gì khác. Cô ngồi nhấm nháp lon nước, sao đang ngọt mà tự nhiên thấy nó thật chua.
Mà cô chẳng biết sao mình lại nhớ đến Công Tôn Dạ Uý nữa, khó hiểu.
Vì cuộc hôn nhân không tình nguyện trước đó mà giờ cô cảm thấy có chút không muốn yêu đương, càng không muốn hôn nhân. Cô lần nữa sợ mình bị gò bó, sợ mình không êm ấm. Bây giờ cô cũng có con nên việc chọn lựa người cô gửi gắm hạnh phúc càng phải kĩ càng, cô muốn mình hạnh phúc thì càng muốn con trai mình hạnh phúc.
Vơ đi cái suy nghĩ vu vơ ấy vứt bỏ đâu đó, chỉ có nghĩ đến con trai nhỏ đáng yêu ở nhà mới giúp cô tinh thần phấn chấn lên thôi.
Giờ là 22 giờ ở Ý, cô suy đoán ở Mỹ có sự chênh lệch múi giờ nên con trai cô giờ chắc đang nghịch chơi ở nhà với Lục Tư Nại rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT