“Được rồi, canh chừng chúng cẩn thận. Mau lên trực thăng về tổ chức đi.”
“Rõ!”
Vincent phân phó nhiệm vụ cho cấp dưới, đợi chiếc trực thăng của tổ chức khởi hành đi. Tiếng động cơ đã rè rè trên bầu trời xanh thẳm, bay đi mất dạng.
Ba người đã lên chiếc xe địa hình đặc chủng của tổ chức phái đến, bầu không khí rất là quỷ dị. Vincent ngồi ghế dãy bên phải, hai cô gái ngồi dãy đối diện.
Dã Nhiên Hoài không hỏi cũng biết cái bộ dạng này là định tính sổ chuyện gì, nhưng mà ngàn vạn lần đều không dám hé răng.
Vincent lạnh lùng gọi:“Tiểu Dã!”
Giọng nói lanh lảnh, có phần thịnh nộ quát lên. Dã Nhiên Hoài giật mình, tránh né ánh mắt anh. Vincent chỉ cười, châm chọc:“Giỏi rồi, lao đến như thế, để bị bắn một phát như thế. Giờ còn dám tránh né anh? Em giỏi lắm.”
Dã Nhiên Hoài khẽ đưa tay sờ bả vai bị trúng đạn của mình, trước khi xe di chuyển đã được người của đội cứu thương băn bó cho rồi. Băng gạt dày đến cộm tay, vậy mà vẫn còn rỉ máu đến âm ẩm. Suốt cả buổi Vincent đều đăm đăm nhìn vết máu loãng lổ trên băng gạt đó, khó chịu vô cùng.
Dã Nhiên Hoài lắp bắp:“Xin lỗi mà…tình huống đó cấp bách cho nên…”
“Cũng không cần manh động như vậy, rõ là có thể cùng cô ấy phối hợp mà em lại lao đến, một phát đấm hắn ta méo cả bụng. Rồi để hứng một viên đạn…”
“Là tôi muốn kết thúc…azz, anh định trách tôi hoài sao. Bỏ qua đi, cũng không sao rồi. Hoắc Uyển Ngưng cũng đã an toàn.”
Vincent lắc đầu ngao ngán, giọng nói vẫn là trách khứ. Anh rút một điếu thuốc lá trong hộp ra, lại không tìm thấy bật lửa. Quên đi cái bực bội khi nãy về Dã Nhiên Hoài, anh hỏi:“Bật lửa, có mang không? Anh quên rồi.”
Dã Nhiên Hoài lấy từ túi hông ba lô ra ném cho Vincent một chiếc bật lửa mạ vàng. Anh châm thuốc, rít một hơi, phả khói ra xung quanh. Hoắc Uyển Ngưng tròn mắt nhìn bọn họ, có vẻ như rất thân thiết. Dã Nhiên Hoài còn giữ vật cá nhân của Vincent như vậy, quan hệ chắc không tầm thường. Cô tò mò, kéo nhẹ tay áo Dã Nhiên Hoài hỏi nhỏ:“Bạn trai của chị hả?”
Dã Nhiên Hoài sững sờ, lắc đầu:“Không phải, là cấp trên của chị. Có thể xem là đàn anh chiếu cố cũng được.”
“Ồ vậy hả…” Cô hơi bất ngờ, vậy mà lại không phải là bạn trai.
Tự nhiên hít phải khói thuốc lá, nhịn không được Hoắc Uyển Ngưng ho khụ khụ mấy tiếng. Dụi dụi mũi, Vincent lúc này nhận ra gì đó hỏi:“Oh, xin lỗi. Cô không chịu được mùi thuốc lá sao?”
Anh có hơi vô ý, tại trước giờ đều trước mặt những người thân quen với Dã Nhiên Hoài nên quên mất.
“A, không sao. Trước đó không ngửi được mùi khói thuốc lá, lại có con nhỏ cho nên đều hạn chế hết thảy…” Lời cuối cô hơi vô tư, nhỏ giọng dần đi.
Điều này khiến Dã Nhiên Hoài và Vincent bất giờ. Dã Nhiên Hoài mặt đầy mộng bức:“Em có con rồi hả tiểu Hoắc?”
Hoắc Uyển Ngưng vẻ mặt tương đối bất lực, mỉm cười:“Vâng, em có một đứa con trai hơn một tuổi rồi.”
“Không ngờ nha, có con lúc còn trẻ tuổi như vậy. Bây giờ các cô gái phần lớn muốn sống tự do, sự nghiệp hay học tập nên ít ai kết hôn sinh con sớm nhỉ.”
“Chút chuyện gia đình thôi ạ, hiện tại sống với con trai nhỏ ở Washington Mỹ.”
Cả hai người nghe đều nhận thấy được, ý nói của Hoắc Uyển Ngưng rằng chỉ có cô và con trai, không có chồng. Dã Nhiên Hoài tinh ý chuyển chủ đề, nói về đứa nhỏ, hoàn toàn không đề cập gì đến ba của nó.
Vincent ngồi yên lặng nghe hai cô gái trò chuyện, thầm đánh giá về Hoắc Uyển Ngưng một chút. Cuối cùng anh đúc kết được một câu:
Jonh, hoá ra cậu thích kiểu mẹ đơn thân!
Lục Tư Nại giờ ở Mỹ không biết tại sao ngứa mũi, hắt hơi một cái dài. Là ai nhắc đến anh đấy?
Nhưng mà theo Vincent thấy, Hoắc Uyển Ngưng là một cô gái có kĩ năng bắng súng rất tốt. Ngày trước huấn luyện cho Dã Nhiên Hoài mất 1 tuần mới cầm súng bắn vững tay như vậy, đằng này vừa ném cho cô khẩu súng lục, đã liền bắn chính xác mấy phát.
“Hoắc Uyển Ngưng, trước đây cô có học qua bắn súng bao giờ chưa?” Vincent đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đang nói chuyện với Dã Nhiên Hoài cô tạm gác lại, nhìn anh đáp:“Chưa từng.”
“Có chuyện gì sao?”
Vincent cười thiện chí, “Không có gì, ban nãy thấy cô bắn súng rất tốt. Nghĩ là cô học qua bắn súng rồi, có biết không: người mới tập cũng cần 1 đến 2 tuần mới vững tay súng đấy.”
Hoắc Uyển Ngưng ngơ ngác, lắc đầu. Thì thực sự đây là lần đầu cô động chạm vào súng, dù thấy sợ nhưng cảm giác bắn rất tuyệt. Sự phấn khích hoang dã ấy không phải cô gái đồng niên nào cũng có.
“Cảm giác bắn súng như nào?”
“Tôi thấy, rất tuyệt.”
Câu trả lời ngoài tầm dự đoán của Vincent, bất giác anh cong môi, cười rất thích thú.
Đây là tố chất của một người mới mà Vincent thấy phù hợp, một cô gái cũng không sao. Tôi luyện ra một ‘bông hồng gai góc’ lại càng tuyệt vời hơn. Không suy nghĩ nhiều anh liền đề nghị:“Hoắc Uyển Ngưng, có muốn gia nhập tổ chức bọn tôi không?”
Hoắc Uyển Ngưng nghe thì bất ngờ, mà người bất ngờ hơn chắc là Dã Nhiên Hoài.
Vincent mà Dã Nhiên Hoài biết nào dễ dàng chọn người mới như vậy chứ, cô lập tức hỏi:“Vincent, sao đột nhiên đề nghị cô ấy như vậy thế?”
“Anh thấy cô ấy có chút tiềm năng đấy.” Nụ cười bên khoé môi Vincent vẫn cong vút.
“Điều kiện là gì?”
“Vì cô ấy thấy tuyệt khi bắn súng, đó là mấu chốt nha. Thu nhận về đội tập kích, nhất định không tồi đâu.”
Dã Nhiên Hoài cảm thấy rất muốn há hốc miệng trước ý nghĩ của Vincent, cô nhìn sang Hoắc Uyển Ngưng hỏi:“Em nghĩ như thế nào?”
Hoắc Uyển Ngưng căng thẳng, tự nhiên có một lời đề nghị cô vào tổ chức. Tổ chức nào cô còn chưa biết rõ.
“Tổ chức các anh là…?”
“Mộ Long bang, đứng đầu là Mộ lão đại.”
“Ồ, tôi chưa từng nghe qua.”
Vincent ánh mắt xa xăm, ôn nhu giải thích:“Chưa nghe qua cũng phải, bởi vì trước giờ cô chỉ tới lui chốn Bạch Đạo, một bang Hắc Đạo như vậy chưa nghe qua là điều dễ hiểu.”
“Mộ Long bang sao…” Hoắc Uyển Ngưng lẩm bẩm, sau đó tiếp tục hỏi:“Mộ Long bang, hành tung như thế nào?”
“Mang danh Hắc Đạo thì công việc không bình thường được, chúng tôi chủ yếu nghiên cứu đạn dược buôn bán cho các quốc gia. Cũng có hội lính đánh thuê.”
“Tôi định thu nhận cô về tổ chức, rèn luyện cho cô thành lính bắn tập kích, thế nào?”
Bộ dạng Vincent thoạt nhìn thú thật là một tên cáo già, trong mắt Dã Nhiên Hoài bây giờ là một tên đại cáo già phúc hắc. Cô thầm thở dài, ôi tên cáo già, đi dụ dỗ một cô gái trẻ như vậy vào tổ chức. Thật là…
“Hứng thú với súng đúng không?”
“Thì đúng, nhưng mà… tôi có hơi phân vân.” Còn có mơ hồ.
“Suy nghĩ đi, tiềm năng đấy của cô bỏ thì tôi thấy phí lắm.”
“…”
Hoắc Uyển Ngưng rất thích súng, cũng tò mò về tổ chức mà Vincent nói. Nhưng mà cô còn có nhiều điều phải cân nhắc lắm, liệu có nên gia nhập?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT