Sáng hôm sau thức dậy thì Vân Kiều đã thấy bên cạnh có một người đàn ông,cả hai người không có ai mặc quần áo hết.Cô cũng không thấy làm lạ cho lắm,ngay sau đó cô liền ngồi dậy mặc quần áo vào.

Trương Nghệ bây giờ cũng đã tỉnh dậy,anh ta liền tiến đến hôn lên lưng của Vân Kiều…

" Vân Kiều,em tuyệt lắm đấy. Tuy không phải là lần đầu nhưng lại khiến cho người ta mê mệt …"

" Anh cũng như vậy mà.."

" Thì anh đang khen em mà."

Anh ta cười đểu một cái rồi cũng đứng dậy mặc quần áo vào.

" Trương Nghệ, chuyện anh hứa với tôi.."

" Ừm, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh sẽ giúp em."

" Được, nhưng mà tại sao anh lại muốn giúp tôi chứ. "

" Chẳng phải là em đang muốn hai người họ rời xa nhau sao? Nếu Tố Di đó không ở bên cạnh của Mạc Tử Nam thì em sẽ có được anh ta."

" Trương Nghệ,anh cũng thích con nhỏ đó à. "

Mục đích của Trương Nghệ là khiến cho Mạc Tử Nam sống không bằng chết, nhưng nếu anh nói thẳng ra thì thể nào Vân Kiều cũng bảo vệ anh ta cho mà xem,vậy nên anh liền gật đầu đồng ý.Với lại Đặng Tố Di rất xinh đẹp,nếu như mà anh có được cô ta thì quá là lời rồi …

" Ừm "

" Vậy anh có kế hoạch gì chưa."

" Anh vẫn đang cho người theo dõi bọn họ,em yên tâm đi sớm muộn gì cũng sẽ có kế hoạch."

" Ừm "

" Vậy tôi về trước đây,tạm biệt.”

Vân Kiều cầm túi xách lên rồi rời khỏi đây,mấy ngày qua Thừa Hương cũng không có liên lạc lại..Vậy cho nên cô sẽ tự mình ra tay vậy, nhưng mà phải làm cho khéo chứ lỡ như mà anh ấy biết thì lại toang,một khi mà Tử Nam nóng giận lên thì sẽ bùng nổ..

Cô ta về nhà rồi lên phòng tắm rửa cho sạch sẽ,lát sau bước xuống nhà thì thấy mẹ mình đang ăn sáng.

" Vân Kiều, đêm qua con lại không về nhà. "

" Con ngủ ở nhà bạn. "

’ " Ừm,con đó đừng có đi chơi nữa.Con mau đến công ty làm việc đi, không biết làm thì hỏi ba con."

" Mạc gia đã từ hôn rồi, không biết sau này sẽ nhờ cậy vào ai nữa.."

" Mẹ yên tâm đi,con sớm muộn gì cũng là vợ của anh ấy."

" Thật không đó,chính ba của cậu ta đến đây nói từ hôn rồi đó Mà mẹ nghe đâu cậu ta đang quen một đứa mù thì phải …"_ Vân phu nhân vừa ăn vừa nói.

" Đúng vậy,nó là một con mù.Đã vậy còn không có cha mẹ nữa chứ,nó xác thực là mồ côi. "

" Thật à. "

" Đương nhiên là sự thật rồi,lúc trước con học chung trường với nó mà."

" Mẹ thấy Mạc Tử Nam cũng bị mù luôn rồi.Vậy mà ba cậu ta cũng chịu nữa,bà mẹ kế thì cũng không nói gì.Còn Thừa Hương cũng đã bất lực rồi."

Nghe mẹ mình nói vậy thì Vân Kiều lại nhớ đến người vợ sau của Mạc Thống,bà ta sau khi lấy ông ấy thì rất là an phận để hưởng cuộc sống giàu sang.Nghe nói là Mạc Thống rất cưng chiều bà ta,bà ta trẻ đẹp mà vậy cho nên ai mà không thích …

Vân Kiều bây giờ lại nảy gia một kế hoạch mới đó chính là nhờ bà ta giúp chuyện này,dám không chừng nhờ bà ta nói vào thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

" Vân Kiều,con cười gì vậy? Sao không ăn đi. "

" Dạ con ăn đây mẹ.."

Tự nhiên tâm trạng lại tốt hẳn lên,cô ta ăn hết phần ăn sáng của mình. Rồi sau đó thì đi lên phòng đắp mặt nạ,tay thì cầm điện thoại lướt mạng xã hội.

Cô ta tìm mãi mà vẫn không thấy wechat của Uyển Linh, chẳng lẽ nào là không sử dụng mạng xã hội ư …

Nếu không được thì bây giờ đành nhờ thám tử điều tra vậy,sẵn tiện thì điều tra sâu vài cuộc sống của Uyển Linh …

Có như vậy thì mới nắm được thóp,chứ bây giờ bà ta sống ở trong căn nhà lớn như cung điện vậy thì chắc là sẽ không cần tiền đâu, tiền sẽ là phù du với bà ta mà thôi …

Đến chiều thì Vân Kiều rời khỏi nhà,cô ta đi đến công ty xem là mọi người làm việc như thế nào.

Nhưng mà khi đến nơi thì lại cảm thấy chán quá đi,mọi thứ nó không vừa ý với cô, không có gì khiến cho vui lòng cả..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play