Trì Lịch và Đàm Ngọc Thư tranh thủ buổi chiều đi đến các trường cao đẳng, đại học khác, không hề nghi ngờ lại bán hết một xe dưa. Không chỉ có như thế, cha Trì còn nhận được nhiều cuộc gọi bán buôn, ông chết lặng, người trẻ tuổi bây giờ có khả năng như vậy sao?
Mẹ Trì vui vẻ bước ra: "Mệt không? Vào ăn đi!"
Vì có vị khách như Đàm Ngọc Thư, mẹ Trì đi mua 10 cân sườn làm một nồi sườn heo hầm đậu. Hai người về vừa đúng lúc, ngoài sân tràn ngập mùi sườn heo.
Trì Lịch dùng vòi tưới hoa ngoài sân rửa tay, hắn dạy Đàm Ngọc Thư cách sử dụng, đến cuối ngày, Đàm Ngọc Thư đã quen với thế giới này và chăm chú lắng nghe.
Vào bàn ăn, mẹ Trì gắp thịt cho Trì Lịch, sau đó gắp thịt cho Đàm Ngọc Thư, chẳng mấy chốc gắp hết phần ngon nhất và chất thành một ngọn núi nhỏ trong bát họ.
Trì Lịch: ...
Cho dù đã nhiều ngày như vậy thì sự nhiệt tình quá mức này vẫn khiến hắn cảm thấy khó chịu, hắn trầm giọng nói: “Con có thể tự mình gắp được.”
Mẹ Trì không để ý hắn đang kháng cự mà tiếp tục hăng hái gắp thịt: “Không sao đâu, các con là đàn ông, ăn nhiều một chút nhé!”
Trì Lịch nắm đũa, lại bắt đầu cảm thấy bực bội. Đàm Ngọc Thư đứng dậy thi lễ với mẹ Trì: “Dì ơi, khoan đã. Thật vinh hạnh cho vãn bối khi được ngồi cùng một bàn với hai vị trưởng bối. Sao lại dám làm phiền dì nữa ạ? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Đàm mỗ thật sự sẽ xấu hổ đến không ăn nổi nữa.”
“Mau ngồi xuống!” Mẹ Trì rốt cục dừng lại, nhìn cha Trì rồi nói: “Người xưa các người thật sự là lắm quy tắc.”
Cha Trì ở bên cạnh xen vào: “Đang nói về lễ nghi phải không?”
Sau đó họ bắt đầu hỏi về phong tục chỗ của Đàm Ngọc Thư, Đàm Ngọc Thư trả lời từng cái một, trong lúc nhất thời không ai để ý tới Trì Lịch.
Cuối cùng Trì Lịch cũng có thể an tĩnh ăn cơm, hắn nhìn Đàm Ngọc Thư đang trò chuyện cười đùa thoải mái. Trong giây lát hắn cảm thấy xung quanh hắn có một thân hình sáng ngời tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người cũng không phải là xấu, ít nhất bây giờ hắn có thể yên tĩnh ăn cơm.
Trong lúc mọi người đang ăn, họ tán gẫu tứ phương, cha Trì bắt đầu mở máy hát, ông quên mất Đàm Ngọc Thư là người ngoài, trực tiếp phàn nàn: “Hôm nay ông chủ Lý gọi điện, cái đuôi cáo của ông ta đã lộ hết rồi, có biết hắn muốn làm gì không?"
Mẹ Trì: "Làm gì?"
“Ông ấy muốn em vợ của hắn tiếp quản mảnh đất của chúng ta, còn nói lấy giá cao, mỗi mẫu 1.000.”
Mẹ Trì cũng tức giận: “Hắn nằm mơ à!”
Trì Gia có 20 mẫu ruộng dưa, sở dĩ có nhiều như vậy là do đất cát, cơ bản không thể trồng trọt được loại cây nào nên được bồi thường rất nhiều mẫu.
Nhưng dù có được cho nhiều hơn thì họ vẫn không trồng được nhiều lương thực như người khác nên những năm đầu cha Trì mẹ Trì phải lên thành phố làm việc vất vả.
Tuy nhiên, trong những năm gần đây thị trường đã thay đổi, công nghệ sản xuất liên tục được nâng cấp, sản xuất ngũ cốc dư thừa, không còn giá trị như xưa nhưng thị trường rau quả ngày càng tốt hơn.
Loại ruộng cát này không thích hợp để trồng lương thực nhưng lại thích hợp để trồng dưa hấu, vì dưa hấu là một giống lạ, đất càng màu mỡ thì càng nhạt, càng cằn cỗi thì càng ngọt. Ruộng cát trồng ra dưa nhỏ, sản lượng thấp nhưng ăn ngon, chẳng hạn như dưa trồng ở đất tốt, hoặc dưa chín từ nơi khác mang về cũng không ngon bằng dưa Trì gia trồng từ cát nên dù đắt hơn nhưng cũng cung không đủ cầu. Thế là một mảnh đất bị mọi người ghét bỏ bỗng trở thành báu vật phong thủy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Khi đất tốt, một năm có thể kiếm được hơn 200.000 nhân dân tệ. Ông ta muốn dùng 20.000 nhân dân tệ để ký hợp đồng, nằm mơ đi! Chờ qua khoảng thời gian này, chắc chắn họ sẽ tìm được đối tác khác. Tuyệt đối sẽ không để tên họ Lý kia kiểm soát!"
Tuy Trì Lịch không ngắt lời nhưng đôi tai vẫn luôn lắng nghe, dù chắc chắn không thể chiếm tiện nghi tên họ Lý nhưng cha mẹ đã già, việc chăm sóc một ruộng dưa lớn như vậy cũng rất vất vả, tốt nhất là về sau không nên làm.
Đang trầm tư suy nghĩ thì chung quanh vang lên một thanh âm mơ hồ, hắn quay người lại thì thấy Đàm Ngọc Thư đang đẩy khúc xương đã ăn về phía hắn.
Trì Lịch: ...
Hắn nhìn qua bằng ánh mắt hung tợn, Đàm Ngọc Thư dừng lại, nhìn hắn bằng đôi mắt to không chớp.
Giằng co một hồi, chờ Trì Lịch không nhìn, Đàm Ngọc Thư lén đặt một khúc xương vào chỗ của hắn, làm vài lần, y dần dần tự tin hơn, lúc Trì Lịch nhìn qua, y còn mỉm cười nhìn hắn.
Tim Trì Lịch như bị cánh bướm vỗ nhẹ, hắn cắn đũa, trong lòng nổi lên một trận bão: Cậu ta muốn làm gì mà nhìn một cách trắng trợn thế?
Cha Trì mẹ Trì tự mình tán gẫu, cuối cùng Đàm Ngọc Thư cũng có thời gian thưởng thức món ngon, gắp một miếng sườn ngắn, nước súp đặc sệt biến cơm trắng thành màu nâu óng, y cắn nhẹ, nguyên miếng thịt được tách ra khỏi xương.
Ở chỗ Đàm Ngọc Thư, thịt lợn vốn dĩ là loại thịt tầm thường. Nhưng không biết ở đây dùng gia vị gì để nấu món thịt lợn béo ngậy thành món ngon trên đời, ngon hơn bất kỳ loại thịt nào y từng ăn!
Vô tình ăn quá nhiều, y cảm thấy hơi xấu hổ nên Đàm Ngọc Thư lén di chuyển xương đến bên cạnh Trì Lịch, tạo ảo giác rằng y không ăn một mình, khi ngẩng đầu lên thì thấy Trì Lịch đang nhìn y một cách mờ mịt.
Đàm Ngọc Thư cũng nhìn hắn, y vừa cứu Trì Huynh thoát khỏi kiếp nạn, bây giờ Trì Huynh giúp y một lần, cũng khá có lý nên y chớp mắt, quang minh chính đại chuyển đồ.
Ăn tối xong, mẹ Trì vui vẻ nói với Trì Lịch: "Tiểu Lịch, hôm nay con ăn rất ngon miệng. Như vậy mới đúng, trước đây con ăn ít quá."
Trì Lịch: ...
Thực sự lười tranh cãi, hắn đưa hộp thuốc mỡ cho mẹ Trì: “Cái này đưa cho cậu ta.”
Mẹ Trì nhìn thấy đó là loại thuốc mỡ chuyên trị nứt da, liền vỗ trán nói: “Nhìn thấy tay thằng bé như vậy mẹ cũng muốn mua nhưng quay đầu lại quên mất. Vẫn là tiểu Lịch cẩn thận. Nhưng mà không biết hoàn cảnh của người cổ đại như thế nào? Làm sao một đôi tay lại có thể trở nên như vậy..."
Thấy mẹ Trì lại nói không ngừng, Trì Lịch ngắt lời: “Đừng nói là con đưa cho.”
"A, tại sao?"
“Dù sao thì cũng đừng nói.”
Mẹ Trì đầy bụng nghi hoặc, nhưng không hỏi được gì, chỉ có thể đưa thuốc mỡ đến tay Đàm Ngọc Thư: “Cái này dùng để trị nứt da, chốc nữa xoa lên, sẽ mau lành thôi.”
Đàm Ngọc Thư lập tức nói: “Cảm ơn dì.”
"Không sao đâu, không sao đâu, đừng lúc nào cũng khách sáo như vậy."
Đàm Ngọc Thư nhận thuốc mỡ, nhìn rất quen, ban ngày lúc đi ra ngoài, Trì huynh mua một đống đồ. Tuy không biết những thứ lạ đó dùng để làm gì nhưng trí nhớ của y rất tốt, y vẫn nhớ Trì Lịch có chạm qua vật nhỏ này.
Vậy vấn đề đặt ra là, thứ này được đưa cho y, tại sao Trì huynh không trực tiếp giao cho y mà còn phải qua tay?
Thật là khó hiểu...
Một đêm không mộng.
Sáng sớm, Trì Lịch còn buồn ngủ mở mắt ra, vừa mở mắt đã thấy Đàm Ngọc Thư nằm đối diện mình.
Trì Lịch vội vàng đứng dậy, hít sâu mấy hơi, sao lại dựa gần như vậy, hôm qua rõ ràng không phải như vậy!
Hắn quay lại chọc vào má Đàm Ngọc Thư một cách giận dữ.
Đàm Ngọc Thư cố gắng mở mí mắt, chớp mắt rồi lại nhắm lại.
Thấy y thờ ơ, Trì Lịch càng tức giận, lại nhéo mạnh vào má y, hắn thấy có hơi nóng. Trì Lịch cau mày, đưa mu bàn tay lên trá, nóng đến không thể tưởng tượng nổi.
Trì Lịch chậm rãi nhớ lại: Khi Đàm Ngọc Thư mới đến, y mặc một chiếc áo khoác mùa đông dày, tay bị nứt da chứng tỏ ở đó rất lạnh. Sau khi bị hắn bắt về lại mặc chiếc áo khoác dày đó, ở lại qua đêm, hiện tại đang là mùa hè, đảm bảo đổ mồ hôi rất nhiều. Sau đó lại đi tắm bên ngoài vào buổi sáng, tuy thời tiết mùa hè có nóng hơn nhưng buổi sáng trời vẫn hơi mát, sau đó y cùng hắn đi bán dưa, đứng dưới ánh nắng mặt trời cả ngày.
Ờ.... Bình thường ai mà chịu nổi...
Trì Lịch cảm thấy bực bội, nếu khó chịu sao hôm qua không nói ra?
Nhưng bây giờ có phàn nàn cũng vô ích, Đàm Ngọc Thư đã sốt đến mơ mơ màng màng, Trì Lịch bế y lên, cõng trên lưng rồi báo cho cha mẹ Trì: “Cậu ấy bị sốt, con sẽ đưa cậu ấy đi bệnh viện.”
Chỉ trong một ngày, cha mẹ Trì đã coi Đàm Ngọc Thư như người nhà, vội vàng nói: “Vậy con đi đi, hôm nay cha con có thể tự mình đi bán dưa, mẹ ở nhà trông coi.”
"Ừm."
Khi Đàm Ngọc Thư tỉnh dậy thì y chỉ thấy một màu trắng xóa, Trì Lịch đang ôm cằm nhìn y một cách mờ mịt.
"Trì huynh..."
Đàm Ngọc Thư chống tay định đứng dậy nhưng bị Trì Lịch giữ lại, hung hăng nói: “Đừng nhúc nhích, bị chảy máu thì phải làm sao?”
Đàm Ngọc Thư có chút mờ mịt, khi ý thức tỉnh lại thì mới phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ, có một chai nước trong suốt treo trên đầu, một ống trong suốt buông xuống, cuối cùng quấn trên mu bàn tay.
Y đưa tay lên nhìn kỹ hơn, mơ hồ nhìn thấy một cây kim nhọn cắm vào mạch máu. Lúc y đang hoảng sợ thì y nhìn thấy y tá bên cạnh đang đâm kim cho người khác, vì người đó béo phì nên mấy lần không tìm được mạch máu, y tá tiêm liên tiếp mấy mũi kim, vừa đủ để Đàm Ngọc Thư có thể nhìn rõ toàn bộ quá trình.
Y kinh hãi nhìn mu bàn tay của mình, chẳng lẽ trong huyết quản y cũng có thứ này sao?
Trì Lịch thấy y động đậy liền giữ tay y lại: “Đã bảo cậu đừng cử động mà.”
Đàm Ngọc Thư nhìn chất lỏng nhỏ giọt từ ống nhỏ giọt, luôn cảm thấy một áp lực không thể giải thích được, hoảng sợ hỏi: “Trì huynh, đây là cái gì?”
Không đợi hắn trả lời, y tá tiêm thuốc thành công đã tiếp lời: "Cậu sốt nặng cần truyền dịch. Bây giờ cậu đã tỉnh rồi, xin cậu ra ghế truyền dịch bên ngoài. Bây giờ còn lại ít giường quá, xin hãy nhường cho người cần nó hơn."
Sau đó cô nghĩ tới điều gì đó, y tá cười khúc khích: “Nhưng bạn của cậu tốt quá, lúc tôi đâm kim cho cậu thì cậu ấy cứ đứng nhìn bất động ở đây mà thôi! Hahaha, tôi chưa từng thấy chuyện gì như thế này, nghiêm túc ở lại bồi giường. Những chàng trai có vợ sau khi sinh con mà vẫn ngồi nghịch điện thoại di động thì thực sự nên nhìn đây mà rút kinh nghiệm đi, hahaha."
Trì Lịch: ...
Nói nhiều quá!
Tuy Đàm Ngọc Thư vẫn còn hơi choáng váng, thấy những người xung quanh hành động như đã quen thì y biết nhận thức của mình có thể lại sai lầm nên mỉm cười nói cảm ơn: “Cám ơn Trì huynh.”
Việc truyền tĩnh mạch nhanh chóng và hiệu quả, rất nhanh Đàm Ngọc Thư cảm thấy tràn đầy năng lượng, nhưng khi rút kim ra, y thấy kim đâm ra khỏi da và phun ra một tia nước. Đàm Ngọc Thư cảm thấy như y đã bị tổn thương hai lần.
Vì thế cho đến khi bước ra khỏi cửa bệnh viện, Đàm Ngọc Thư vẫn đang ép chặt miếng gạc.
Trì Lịch không thể chịu đựng được nữa: "Cậu bị sao vậy? Chẳng lẽ cậu không biết đến châm cứu sao? Không phải chỉ là cắm vào thịt thôi sao?"
Đàm Ngọc Thư ngước mắt, nghiêm túc trả lời câu hỏi: “Trì huynh, sao huynh không nghĩ tôi sợ châm cứu?”
Trì Lịch: ...
Lúc này, hắn không thể phản bác được.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Đàm đại nhân: Đó là bởi vì tôi nói rất có đạo lý.