29

"Anh ơi, sao hôm đó anh lại biết em không ăn cay?"

Vừa ngồi xuống thì Đình Nguyên đã nghe Kỳ An hỏi câu này, anh hơi lúng túng, nhưng biết mình không nên nói dối cậu, anh thành thật đáp, "Anh nghe em nói chuyện với Thế Phương là em không ăn cay được, hôm đó anh cũng thấy em vừa khóc vừa gặm chân gà."

"À..." Hôm đó cậu vô cùng xấu xí, lúc đi rửa mặt, cậu nhìn vào gương còn tự phát hoảng. Vì mất mặt nên cậu gãi nhẹ mũi, "Lâu như vậy rồi, chỉ nghe có một lần mà anh nhớ sao?"

"Anh nhớ." Đình Nguyên tiếp tục thành thật. "Em không ăn được hành sống, nhưng mà có thể ăn được mỡ hành. Em cũng không thể ăn được hành tây và ngò, đặc biệt rất kén chọn đồ nước."

"... sao anh biết vậy ạ?" Kỳ An giật mình.

Đình Nguyên cười, "Hôm đó đá bóng xong, Bá Duy hỏi em và Cao Cường có muốn đi ăn gì không, em bảo em không thích ăn đồ nước, không có khẩu vị, nhưng đồ khô thì cái gì cũng được."

"Thế những thứ còn lại?"

"Em đăng lên SNS kể rằng hôm nay là một ngày tồi tệ, mua bánh mì cũng quên dặn người bán bỏ hành sống và ngò ra, thế nên ăn một ổ bánh mì cực kì áp lực và mất vị. Nhưng sau đó vài hôm anh thấy em ăn bánh tráng với mỡ hành rất ngon. Kì nghỉ hè năm ngoái em có đi ăn với mẹ, em bảo đây là lần đầu em ăn một món gọi là 'tiết canh', tuy trông có hơi ghê, nhưng mà vị không tồi, vậy mà hành tây đều bị em đẩy gọn sang một bên hết."

Kỳ An phì cười, cậu gãi đầu, "Anh tinh ý thật, em cũng theo dõi SNS của anh đấy, nhưng mà lại chỉ để ý tới gương mặt đẹp trai của anh thôi."

"Từ khi nào thế?"

"Học kì II năm nhất, lúc đó là lần đầu tiên em đi xem anh thi đấu bóng đá, anh rất ngầu trên sân cỏ, nổi bật hoàn toàn so với với các cầu thủ còn lại. Em nghe các nữ sinh viên xung quanh khen anh rất nhiều, vậy nên em đã cố ý tìm hiểu một chút."

Kỳ An vươn tay xoa xoa tóc anh, "Sau này em sẽ để ý ghi nhớ khẩu vị của bạn trai em."

"Không cần vậy đâu, anh không kén ăn, anh chỉ không ăn được sò huyết thôi, bởi vì lúc bé ăn phải một con bị hỏng nên bây giờ ăn nó anh sẽ bị đau đầu."

"A thật là, không để em một cơ hội quan tâm anh nữa."

"Em luôn quan tâm anh mà? Anh cảm thấy rất thoả mãn." Đình Nguyên cười ngốc, "Phải rồi, tuần sau Tuệ Nghi muốn gặp chúng ta, em có thấy tiện không? Con bé thoải mái lắm, anh nghĩ sẽ không khiến em mất tự nhiên."

"Vâng ạ, là em gái của anh còn gần bằng tuổi em nữa, em sẽ hòa hợp với cậu ấy."

"Hai đứa sẽ hợp nhau thôi."

Một tuần thi trôi qua rất nhanh, đêm nào Kỳ An cũng học rất muộn, đến nỗi Đình Nguyên phải tắt đèn bế cậu về giường cậu mới chịu đi ngủ. Đình Nguyên đã nói rất nhiều rằng nếu cố gắng nhồi nhét mà bỏ mặc sức khoẻ thì sẽ không vào đầu đâu, học trong trạng thái thoải mái là tốt nhất.

Vì vậy Đình Nguyên sẽ ép cậu đi ngủ sớm và đúng bảy giờ gọi cậu dậy, nấu cho cậu bữa sáng, pha thêm một cốc sữa, đôi khi là nước trái cây hoặc trà để cậu thoải mái học. Thỉnh thoảng anh sẽ bóp vai và massage đầu cho cậu, giúp cậu truy bài và chấm điểm ngược lại, Kỳ An sẽ dành thời gian nghỉ ngơi để truy bài cho anh.

Tuy chưa biết kết quả nhưng Kỳ An cảm thấy rất tốt, Đình Nguyên cũng vậy, hôm cậu thi xong môn cuối, anh cũng vừa đi nộp thông tin doanh nghiệp mình sẽ xin thực tập trên văn phòng khoa về.

"Anh ơi, chúng ta thi xong rồi." Kỳ An hớn hở chạy tới chỗ anh.

"Ừ, em muốn đi đâu?" Đình Nguyên nghiêng đầu.

"Em muốn dắt anh đi tới nơi này."

Kỳ An kéo tay Đình Nguyên ra trạm xe buýt, Đình Nguyên lại kéo cậu đi ngược về khu đỗ xe hơi ở gần trường. Vì khuôn viên trường không quá rộng nên nơi này là bãi đỗ xe mà sinh viên có xe hơi trong trường hay ghé đến.

"Mải đạp xe thế nên anh quên mất mình còn có xe hơi, từ lúc ở bên nhau tới giờ anh vẫn chưa đưa em đi bằng nó, như vậy thì bất công với em quá."

"Em thích xe đạp của anh mà."

Đình Nguyên mở cửa xe, đưa tay chắn ở phía trên cho cậu. Ngày hôm qua anh đã đi sửa sang lại nội thất trong xe, ghế ngồi đã được lót đệm êm ở ghế phụ lái, bên trong còn treo lủng lẳng một khung ảnh nhỏ có hình của hai người. Thức ăn vặt lấp đầy hộc, toàn là những món cậu thích.

"Em đừng nghĩ tới chuyện lén đến đây để lấy trộm thức ăn vặt, em chỉ được ăn một gói một ngày vào những khi đi xe thôi." Đình Nguyên thắt dây an toàn cho cậu.

"Anh đừng nghĩ em trẻ con như thế." Kỳ An chỉ lên khung ảnh nhỏ kia, "Anh mới trẻ con ấy, lần cuối cùng em thấy cái này là khi em học tiểu học, trên xe của ba em."

"Em... không thích sao?" Đình Nguyên hơi bối rối.

"Em thích mà, sao anh lại có mặt đáng yêu như vậy chứ." Kỳ An cười híp mắt, tuy cách này cũ rồi, nhưng là bạn trai của cậu làm nên cậu lại thấy cực kỳ đáng yêu.

Đình Nguyên không biết Kỳ An định đưa mình đến đâu, cũng chẳng nhập địa chỉ vào xe, vậy nên cậu hướng dẫn đi đâu thì anh lái xe đi đến đó. Đường phố bên ngoài chậm rãi lướt qua ô cửa kính, âm thanh tách biệt với tiếng nhạc bên trong xe.

Cuối cùng hai người dừng lại ở trước một cửa hiệu trang sức.

Đình Nguyên nhìn nó mà ngây ngẩn, quên cả đỗ xe.

"Anh sao vậy ạ?" Kỳ An cười.

"An, em muốn mua gì sao?" Đình Nguyên hỏi, "Em có thể nói cho anh trước, anh có quen một nhà thiết kế trang sức, anh có thể——"

"Đi theo em đi." Kỳ An kéo kéo tay hắn.

Đình Nguyên ngạc nhiên, anh cùng cậu trở xuống, đưa chìa khoá sang cho bảo vệ để họ giúp đỗ xe rồi cùng nhau đi vào bên trong cửa hàng trang sức.

Đình Nguyên quan sát xung quanh, không quên để ý tới vẻ mặt của Kỳ An xem cậu có thích món nào hay không, nhưng Kỳ An như đã quen nẻo, cậu nắm lấy tay anh kéo đến gặp mặt một nhân viên bán hàng.

"Tôi là Vũ Kỳ An, tôi có hẹn lấy nhẫn ngày hôm nay."

"Vâng, xin quý khách đợi một chút."

Nữ nhân viên mỉm cười đi vào bên trong, chỉ có Đình Nguyên là vẫn chưa hiểu, cho tới khi một cặp nhẫn bằng vàng trắng được đưa tới trước mặt hai người, thiết kế đơn giản nhưng rất thanh lịch, bên mặt trong còn có khắc chữ cái đầu tên của cả hai...

Đình Nguyên lờ mờ hiểu ra.

"Tiền dành dụm từ khi cấp ba của em đấy, hôm em đi ra ngoài, lúc đó là đi kiểm tra tiến độ làm nhẫn." Kỳ An mở lời, "Từ khi lờ mờ biết anh âm thầm giúp em nhiều chuyện như thế em đã rất muốn tặng cho anh một món quà, em không nghĩ ra được cái gì cả ngoài thứ này. Kinh phí hiện tại của em cũng không có nhiều nhưng vì là anh nên em đã đặt hai chiếc nhẫn đắt nhất so với số tiền mà em có, là thành ý của em, sau này em sẽ cố gắng đổi sang một đôi nhẫn đẹp hơn. Kiểu dáng nhẫn... em đã suy nghĩ rất nhiều, Đình Nguyên thích những gì đơn giản nhưng tất cả chúng đều toát lên một vẻ rất cuốn hút, có thể anh không nhận ra, em đã tự cảm thấy như thế về anh."

Đình Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi nhẫn trước mắt, lâu tới mức Kỳ An còn nghĩ rằng anh không thích nhưng rồi cậu thấy khoé môi của anh chợt cong lên, "Kỳ An, anh rất thích, nói thật đấy."

"Tốt quá rồi ạ." Kỳ An vui sướng mỉm cười, gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi.

"Không cần phải đổi đâu, anh rất thích, thật sự rất thích." Giọng nói của Đình Nguyên mang đầy kích động, đôi mắt anh ánh lên thật nhiều niềm vui.

Cách đây một tháng trước anh còn nghĩ mọi thứ kết thúc rồi, là anh chậm chân, có thể anh sẽ chẳng còn cơ hội với cậu nữa.

Nhưng bây giờ cậu ở đây, bên cạnh anh, mua nhẫn tình nhân tặng cho anh, nói với anh rằng cả hai người sẽ có "sau này".

Cho đến khi hai người kết hôn, chắc chắn anh sẽ không đổi nhẫn, có kết hôn rồi anh vẫn sẽ móc vào dây chuyền để đeo lên cổ, mãi mãi.

Bởi vì chiếc nhẫn này là hiện thân rõ ràng nhất của tình yêu từ Kỳ An, cậu thích anh, cậu muốn dành nó cho anh và bên cạnh anh. Đình Nguyên thích đến nỗi nở nụ cười, không thể nén được nữa mà anh cũng không muốn che giấu niềm vui này.

Anh cẩn thận đeo nó vào ngón áp út của cậu, Kỳ An cũng hào hứng đeo vào cho anh. Đình nguyên nắm lấy tay Kỳ An, đặt lên chiếc nhẫn và cả tay của cậu một nụ hôn.

"Để em phải mua nhẫn, là anh không tốt."

"Vị trí trong mối quan hệ của chúng ta bình đẳng, là em hay anh mua đều như nhau."

Tuệ Nghi cứ suy nghĩ mãi về lời nói đã có người yêu của Đình Nguyên, rõ ràng là quá bất ngờ. Trong đầu cô chợt nhớ tới kịch bản phim truyền hình mà mẹ hay xem, rằng đứa con trai không muốn mẹ liên tục than phiền mãi về chuyện có bạn gái nên mới thuê người đóng giả.

Anh hai muốn lừa cô?

Thế nên cô không báo tin mừng cho ba vội, cô sẽ tự mình kiểm tra, con gái có giác quan thứ sáu rất nhạy, nếu là đóng giả thì chắc chắn cô sẽ nhận ra được sự gượng gạo từ hai người.

Tuy nhiên, anh Đình Nguyên cố chấp lừa gạt cô làm gì? Nếu như anh thật sự không có thì có thể nhờ vả cô mà? Thử yêu đương một lần xem, cũng đâu có mất mát cái gì, lại còn có thể có thêm kinh nghiệm và quan trọng nhất là anh của cô sẽ không cứ mãi lủi thủi một mình đơn độc nữa.

Tuệ Nghi muốn đi ăn ngay sau khi máy bay hạ cánh, Đình Nguyên bảo cô nên về nhà nghỉ ngơi trước nhưng cô bảo mình rất đói, muốn đi ăn ngay. Thật ra là cô muốn được nhìn mặt người yêu của anh trai mình càng sớm càng tốt, hồi hộp và phấn khích tới mức không ngủ nổi.

Từ trước tới giờ anh cô thậm chí còn không muốn kết bạn, các cầu thủ ở trong đội cũng là vì sống cùng nhau lâu năm nên mới thân thiết. Vậy nên cô cực kỳ háo hức, bởi nếu thật sự đây là người mà anh cô thích thì liệu sẽ là người thế nào.

Máy bay đáp đất, Tuệ Nghi đẩy một xe hành lý ra, cô đưa mắt nhìn quanh để tìm anh hai của mình. Không để cô phải đợi lâu, bác quản gia đã đi tới nhận lấy xe hành lý.

"Cháu chào bác." Tuệ Nghi cúi đầu chào, nhưng trong lòng có hơi mất mát, "Anh của cháu đâu ạ? Anh ấy không tới sao?"

"Cậu chủ tới rồi, đang đợi ở xe, tôi đến để giúp đem hành lý của tiểu thư về trước." Quản gia kính cẩn đáp.

Không cần hai người ra tới tận xe, Tuệ Nghi đã phát hiện Đình Nguyên đang đứng đợi cô cùng với một cậu con trai thấp hơn anh một cái đầu. Vừa thấy cô anh lập tức vẫy tay, còn cậu ấy thì mỉm cười, thấy anh vẫy tay nên cũng học theo.

Mẹ ơi, một cậu trai siêu đẹp!

Anh của cô thích con trai?

Không thành vấn đề!

Anh ấy thích con người là được rồi!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play