"Đi mau!"
Tôi đưa mắt ra hiệu với Draco, tuỳ tiện nhắc nhở ba người Harry một chút, sau đó đi dọc bờ tường, nhanh chóng trốn vào một phòng học trống.
Nơi này rất hợp để ẩn nấp, bởi vì vừa rồi trừ tôi, bọn họ đều không để ý!
Nghe thấy tiếng nói chuyện ngày càng xa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện Draco mang vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm tôi: "Cậu biết bùa ẩn thân?"
"Không sai, tôi biết rất nhiều phép thuật, đến cả Lala cũng nói thiên phú phép thuật của tôi là tốt nhất từ trước tới nay của gia tộc Stoke."
Tôi thưởng thức đũa phép trong tay, cười nói.
"Có vấn đề gì sao?"
"Không...không có! Chúng ta trở về đi! Lão Filch đã đi xa rồi."
"Được thôi!"
Tôi vẫn sinh hoạt và học tập như cũ, cùng Draco, Pansy và Blaise viết luận văn, dưới tình huống giáo sư Snape mở một con mắt nhắm một con mắt tiếp xúc càng sâu tri thức độc dược.
Thẳng đến một ngày nọ, trong bữa tối, khi Draco đang phổ cập cho chúng tôi quy tắc của kỳ thi đấu Quidditch sắp tới, giáo sư Quirrell đột nhiên xông vào, khăn quàng cổ vắt sang một bên, la lớn tới Dumbledore: "Quỷ khổng lồ! Ở tầng hầm! Ta chắc rằng thầy hiểu ý ta!"
Sau đó nháy mắt ngất xỉu.
Nhà ăn tức khắc loạn thành một đoàn, cụ Dumbledore không thể không dùng đũa phép phát ra mấy tràng pháo nổ mạnh, cả đại sảnh mới an tĩnh lại.
"Các huynh trưởng", ông ấy nói, thanh âm trầm thấp, "Lập tức đưa các học sinh nhà mình về ký túc xá!"
Các con rắn nhỏ Slytherin tuy rằng nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt sợ sệt lại bán đứng bọn họ.
Trừ tôi.
Tôi nghe nói quỷ khổng lồ chính là gia tài dược liệu, tim, phổi, gan đều có thể đem đi làm thuốc à nha!
Khi các huynh trưởng đem chúng tôi trở về kí túc xá, tôi thừa dịp học sinh Ravenclaw đi qua, yểm bùa ẩn thân lên chính mình, sau đó đi theo tốp học sinh ra ngoài.
Vì thế vấn đề mới liền xuất hiện: Đi đến tầng hầm như thế nào?
Yên lặng xem thường bản thân, sau đó tôi liền mày mò đi xây dựng nghiệp lớn.
"A!"
Một tiếng hét chói tai thu hút sự chú ý của tôi. Ở phía trước cách đó không xa là nhà vệ sinh nữ.
Tôi men theo bờ tường tới nơi đó.
Hửm...không ít người đã tới: Hermione Granger, Harry Potter, còn có Ron Weasley.
Và gia tài dược liệu của tôi—— quỷ khổng lồ!
Tôi cũng chẳng định cứu đám sư tử nhỏ đó, chỉ tại quỷ khổng lồ vừa vặn theo dõi bọn họ thôi.
Tôi lấy đũa phép ra, trong miệng niệm bùa chú, sau đó nhắm ngay quỷ khổng lồ, la lớn:
"Bewitched Sleep!"(bùa ngủ)
Ánh sáng xanh chợt loé, đánh trúng quỷ khổng lồ!
Nó lảo đảo lắc lư về phía trước vài bước, sau đó ngã xuống mặt đất.
Tôi xoá bùa ẩn thân, sau đó chạy vội đến bên quỷ khổng lồ, sờ từ trên xuống dưới, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thật tốt quá, con quỷ khổng lồ này còn nhỏ, vừa phù hợp! Trái tim cắt từng miếng, phơi khô, sau đó..."
"Ừm...Cynthia, là bạn giết cự quái?"
"Bằng không có thể là ai?"
Tôi không ngẩng đầu, đang tự hỏi xem làm thế nào đem nó về ký túc xá...
"Không được nói cho ai biết tôi đã đến đây, nếu không, sẽ có cùng kết cục với nó!" Tôi cười cười chỉ quỷ khổng lồ trên mặt đất.
Nhìn ba người kia gật đầu như gà mổ thóc, còn có đôi mắt sợ hãi của họ, tôi vừa lòng gật gật đầu, sau đó móc tim quỷ khổng lồ, đây chính là bộ phận quý nhất trên người nó! Ừm...Còn có các bộ phận khác nữa!
Tôi cười quỷ dị, từ trong nhẫn không gian lấy ra dụng cụ giải phẫu.
Nhưng Merlin rõ ràng không định thoả ước nguyện của tôi, tôi nghe được tiếng bước chân, thậm chí không chỉ có một người.
Nhìn thân thể của quỷ khổng lồ, tôi tiếc nuối yểm lên mình bùa ẩn thân, sau đó trốn vào một góc.
Một lát sau, giáo sư McGonagall vọt vào phòng, thầy Snape theo sát phía sau, Quirrel đi cuối cùng. Quirrell chỉ nhìn thoáng qua thi thể của quỷ khổng lồ đã vô lực nức nở một trận, ngồi trên nắp bồn cầu, gắt gao ôm lấy ngực.
Giáo sư McGonagall nhìn Ron và Harry. Môi bà trắng bệch: "Các trò rốt cuộc đang làm gì ở đây?"
Giáo sư McGonagall nói, thanh âm lạnh như băng mang theo phẫn nộ , "Tại sao không ở ký túc xá!"
"Quỷ khổng lồ đã chết, một chiêu trí mạng. Hơn nữa tim của nó còn bị xẻo đi. Không ai muốn đứng ra giải thích sao?"
Ánh mắt giáo sư Snape đảo quanh ba người bọn họ.
"Là các trò giết quỷ khổng lồ!"
Mặt giáo sư McGonagall hiện lên hai chữ không tin rõ ràng.
"Không ạ, thưa giáo sư...là một người thần bí, cô ấy đã giết quỷ khổng lồ!"
"Không sai...cô ấy...cô ấy xẻo tim quỷ khổng lồ!"
Nghe được bọn họ nói "Cô ấy", còn có thằng Ron ngu ngốc cứ liếc sang chỗ tôi, tôi tức khắc minh bạch: Giấu không nổi...
Bị hai đũa phép đồng thời chỉ vào, cảm giác không tốt một chút nào.
Tôi mếu máo, huỷ bỏ bùa ẩn thân. Vì thế, trong nhà vệ sinh nữ liền xuất hiện một màn như sau:
Tôi cầm tim của quỷ khổng lồ, vẻ mặt vô tội. Ba người nhóm Harry đứng cạnh nhau, đáng thương hề hề nhìn tôi. Giáo sư McGonagall và giáo sư Snape rõ ràng đã treo máy...
"Trò Stoke, là ai cho trò lá gan rời khỏi đoàn học sinh tới đây một mình? Slytherin trừ 10 điểm!"
Tôi nhìn đôi mắt lạnh như băng của giáo sư Snape, không nhịn được run cầm cập: "Giáo sư, em chỉ nghĩ là..."
"Trò nghĩ cái gì đều không được! Sự bình tĩnh của trò đâu? Khả năng xem xét tình hình đâu? Hoặc là đầu óc trò bị ăn mòn đến hỏng vì thân cận với Griffindor? Hay là trò muốn đánh cược sinh mạng chính trò chỉ vì một cái mỹ danh?"
"Em..." Giáo sư Snape không lưu tình châm chọc, nước mắt tôi bắt đầu trào ra trong hốc mắt,
"Trên người quỷ khổng lồ là một gia tài dược liệu quý hiếm..."
"Trò Stoke, không thể không nói hành vi của trò cực kì lỗ mãng, còn có Harry, Hermione, Ron, mỗi người các trò trừ 10 điểm."
"Hiện tại nói cho ta, là ai giết quỷ khổng lồ!"
"Là em..."
Tôi yếu ớt giơ tay. Mà giáo sư McGonagall hiển nhiên không tin, thanh âm của bà nghiêm khắc hơn rất nhiều: "Trò Stoke, nói dối không phải thói quen tốt!"
"Có lẽ trò ấy cũng không nói dối. Mấy gia tộc độc dược hay xem nhẹ học tập pháp thuật, cho nên bọn họ đã phát minh ra một bùa chú có thể tạm thời gia tăng ma lực, đại khái sẽ hết tác dụng sau 10 ngày."
"Dạ phải, dạ phải!" Tôi gật gật đầu, "chính là giống lời của giáo sư Snape, sau khi gia tăng ma lực, em đánh hôn mê quỷ khổng lồ. Cô có thể hỏi tụi Harry ạ."
Tôi hít hít cái mũi, nói với giáo sư McGonagall.
"Được rồi, xét thấy em giết quỷ khổng lồ, Slytherin thêm 50 điểm."
"Hiểu được làm thế nào để không làm hỏng dược liệu, kiến thức độc dược của trò Stoke rất đáng khen, Slytherin lại thêm 10 điểm. Hiện tại làm ơn đem cái trái tim trò đang cầm cho ta."
Tôi nhìn thầy Snape, phát hiện ra không có cách nào lội ngược dòng, không nỡ sờ sờ trái tim vẫn còn ấm, bước từng bước một, đem nó đặt vào cái hộp của giáo sư.
"Hiện tại về kí túc xá ngay, ngày mai phạt đến giúp ta luyện Dược Tái sinh."
"Dạ vâng thưa thầy!"
Thanh âm của tôi đột ngột tăng cao doạ sợ mấy người có mặt ở đấy, trái tim quỷ khổng lồ chính là dược liệu chính phối chế Dược Tái Sinh, tuy rằng hiện tại tôi vẫn chưa luyện chế được loại độc dược cao cấp này, nhưng mà thầy Snape có thể nha! Tôi hoàn toàn có thể đứng xem toàn bộ quá trình!
Hôm nay cũng không phải không có thu hoạch!
Tôi cười tủm tỉm đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, sau đó lại quay ngoắt lại, nhìn thầy Snape với vẻ mặt hi vọng: "Giáo sư có thể đưa em về ký túc xá được không ạ? Em...không nhớ đường..."
"........."
Tôi nhìn thấy khoé miệng giáo sư run rẩy với cường độ cực nhỏ vài cái, sau đó thu hồi đũa phép:
"Đi theo ta."
"Giáo sư quả nhiên là một người tốt!"
Lần này, khoé môi mọi người đều bắt đầu run rẩy...
Cửa vừa mở ra, Pansy liền nhào lên. Giáo sư nghiêng người, cô ấy liền bổ nhào vào lòng tôi.
"Trò Parkinson, lễ nghi của trò đâu?"
Giáo sư Snape đen mặt nói.
"Giáo sư."
Học sinh trong phòng chạy ngay ra, chỉnh tề hô.
"Nếu chúng bây không muốn ngày mai bị trừ điểm thì mau chóng về kí túc xá nghỉ ngơi."
Giáo sư đen mặt nhìn xung quanh một vòng, vung áo choàng đen rời đi.
"Merlin trên cao..."
Tôi lôi kéo Pansy đang dại ra đi về phòng.
"Mình vừa rồi suýt nữa bổ nhào vào người giáo sư...mà hiện giờ mình vẫn còn sống!"
"Giáo sư rất tốt mà!" Tôi nói, "Chính ông ấy đưa mình về kí túc xá!"
"Đúng rồi! Hôm nay cậu lại chạy đi đâu một mình vậy! Làm chúng mình sợ chết khiếp! Suýt chút nữa muốn thông báo cho giáo sư!"
Sau khi hồi thần, khí thế nữ vương của Pansy toàn bộ khai hoả, híp mắt thẩm vấn tôi.
Dưới tình huống như vậy, tôi chỉ có thể buông vũ khí đầu hàng: "Mình chính là đi xem xem có thể kiếm dược liệu trên người quỷ khổng lồ được không..."
"Sau đó?"
"Sau đó mình lạc đường, đụng mặt con quỷ khổng lồ trong nhà vệ sinh nữ, lúc mình đến nó đã ngất đi rồi, sau đó giáo sư liền tới..."
Tôi cười cười lấy lòng, nửa thật nửa giả kể lại quá trình.
Nữ vương Pansy nhướng mày: "Cái gì cũng chưa làm? Thế cái tay đầy máu kia của cậu làm màu à!"
"Ừ thì...lúc sau mình giúp giáo sư làm giải phẫu, máu chắc là bị dính lên lúc ấy."
Tôi lúc này mới nhìn đến bàn tay đỏ tươi, vội đi rửa tay.
"Được rồi! Buông tha cho cậu!" Pansy ngồi ở mép giường, "Qua mấy ngày nữa là đến trận thi đấu rồi."
"Không có hứng thú." Tôi lắc lắc đầu, "Cùng lắm chính là đến xem mấy trận đấu của Slytherin thôi."
"Cậu nha, sớm muộn cũng bị nói là mọt sách!"
Trừ bỏ tôi, trong sự mong chờ của ba người còn lại, thi đấu Quidditch cuối cùng cũng đến!
Đối với loại hình vận động nhiều người cưỡi chổi cướp bóng này, Draco hứng thú bừng bừng. Bất quá khi đến trận đấu giữa Slytherin và Gryffindor, vẻ mặt của cậu chỉ có thể dùng hai từ vặn vẹo để hình dung.
"Harry Potter trở thành tầm thủ nhà Gryffindor là do một tay cậu ta thúc đẩy."
Giọng nói của Pansy rõ ràng có ý vui sướng khi người gặp hoạ.
"Mình tưởng Cynthia cậu chắc phải đi luyện một ít dược Tĩnh tâm cho Draco, bằng không cậu ta rất có thể sẽ lao vào sân bóng!"
Blaise vỗ vai Draco, cười lớn trêu.
Nhìn khuôn mặt Draco hiện lên một tia đỏ ửng, tôi lấy đũa phép giơ lên trước mặt cậu, bảo: "Không cần lo, bùa hoá đá tôi dùng rất thuần thục!"
"Bạn bè vô tâm!" (Ed định ghi bạn bè như... :]]])
Draco nói, sau đó xoay đầu đi xem thi đấu.
Tôi cùng Pansy, Blaise rất không có đạo đức mà cười thành tiếng.