Ngày hôm sau, Pansy phải đánh thức tôi. Đối với một người có thói quen dậy lúc 9h mà nói, rời giường lúc 6h30 quả thực là 1 cơn ác mộng!
"Merlin ạ! Cynthia, nếu để cho mấy nam sinh nhìn chằm chằm bạn hôm qua nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bạn, chắc bọn họ sẽ hỏng mất đấy!"
Pansy che miệng, ngữ khí thập phần khoa trương.
Tôi không thục nữ chút nào ngáp một cái, mơ màng đi rửa mặt: "Dù sao bọn họ cũng chẳng nhìn thấy..."
Mãi cho đến khi vào phòng sinh hoạt chung, tôi thấy não mình vẫn chưa tỉnh. Trong phòng có không ít người, tôi uống một ly cà phê mà Pansy đưa, nửa tỉnh nửa mơ nhìn chằm chằm ngọn lửa trong lò sưởi.
"Trời...về sau mình chắc sẽ không đi bằng lò sưởi đâu..."
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, bởi vì lò sưởi rất bụi! (Nữ chính đang nói đến di chuyển bằng bột floo ấy :v)
"Tiểu thư Stoke, cậu không đi ăn sáng sao?"
"Hửm?" Tôi quay đầu lại, mái tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh xám, còn có làn da trắng tái nhợt như người bị bệnh. Tôi nghĩ tôi nhớ ra đây là ai rồi - Draco Malfoy.
Tôi cố gắng lên tinh thần, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn vào cái cằm hất lên trời của cậu ta, đôi mắt xanh xám nhìn xuống, cả nụ cười khoé miệng đều thể hiện sự ngạo mạn ăn sâu vào tận xương tủy.
"Cảm ơn đã nhắc nhở, thiếu gia Malfoy" Tôi mang theo nụ cười xã giao đậm chất quý tộc cảm ơn hắn.
"Là Pansy nhờ tôi, cô ấy cùng Blaise đi trước rồi." Cậu ta vẫy vẫy tay, sau đó mang theo hai tuỳ tùng...ừm...cường tráng, đi trước.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, sau đó sửa sang lại bề ngoài, trên mặt mang nụ cười xã giao, đi đến đại sảnh đường.
Có lẽ tôi nên thấy may mắn vì ký túc xá Slytherin ở dưới mặt đất, không cần đi qua mấy cái cầu thang "tinh nghịch" của Hogwarts.
Khi tôi đến đại sảnh đường, đã có rất nhiều người tập trung ở đấy. Chỗ ngồi của Slytherin phân theo địa vị. Tôi vừa đi đến đã thấy Pansy vẫy tay gọi tôi.
"Hành động của cậu hoàn toàn khác với tác phong của một đại tiểu thư quý tộc!"
Tôi vừa lấy một khối bánh bí đỏ ăn vừa nói.
Pansy bĩu môi, đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Blaise Zabini cướp lời: "Nếu bắt mình duy trì lễ nghi quý tộc 24 giờ, mình chắc chắn rằng mình sẽ phát điên!"
"Đúng vậy!"
Tôi nhìn Pansy đưa khăn tay cho Blaise, nhướng mày.
Tôi đến mục thông báo xem chương trình học. Hôm nay buổi sáng chúng tôi học tiết biến hình cùng Ravenclaw, học môn bay cùng Gryffindor; chiều học hai tiết học Độc dược, vẫn là học cùng Gryffindor.
Merlin ơi! Sư tử cùng rắn học cùng nhau...chậc chậc...không dám tưởng tượng!
Trong tiết biến hình, đám rắn nhỏ cùng nhóm sư tử nhỏ học chung thật an ổn. Nhưng trong tiết học bay, Draco đoạt quả cầu ký ức của Neville Longbottom, Harry lại nhảy lên chổi đoạt lại nó. Kế tiếp như thế nào, tôi hoàn toàn chẳng hứng thú. Có mạng lưới floo và độn thổ, loại phương tiện di chuyển dễ dàng bị tấn công như chổi bay đối với tôi hoàn toàn vô dụng.
"Cynthia, cậu rất quen luyện chế độc dược nhỉ!"
Khi đang ăn cơm trưa, Pansy quay sang hỏi tôi.
Giáo sư dạy độc dược của chúng tôi, Severus Snape, đồng thời cũng là chủ nhiệm nhà chúng tôi.
Mỗi tiết học ông đều rất khó tính. Đương nhiên, đa số là nhắm đến Gryffindor.
"Ừm...hẳn không thành vấn đề đi!"
Tôi cười cười, nói với cô ấy. Rốt cuộc tôi cũng không biết giáo sư sẽ cho chúng tôi luyện chế độc dược gì.
Tiết học độc dược buổi chiều nhanh chóng tới. Khi chuông vào học vừa vang lên, tôi cùng Pansy liền ngồi vào chỗ. Bên cạnh chúng tôi là Draco cùng Blaise.
Ranh giới giữa màu xanh lục và màu đỏ rất rõ ràng, giáo sư Snape một thân quần áo đen tiến vào phòng học từ cửa sau.
Khi ông ấy gọi đến tên "Harry Potter" liền ngừng lại.
"Ồ, đúng vậy" ông ấy nhỏ giọng nói "Harry Potter, một tên tuổi lớn mới đến của chúng ta"
Đám rắn nhỏ nhà Slytherin rất phối hợp cười phá lên, đặc biệt là Draco. Tên này cười đặc biệt to.
Điểm danh xong, trên tay giáo sư cầm đũa phép, đứng trở trên bục giảng.
"Chúng bây tới đây để học bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược" ông ấy mở miệng nói, thanh âm tựa hồ to hơn một ít so với tiếng thì thầm, nhưng mọi người đều nghe rất rõ lời ông ấy nói. Giống với giáo sư McGonagall, giáo sư Snape cũng không cần phải mất công mà vẫn giữ lớp học im lặng như tờ
" Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình phép thuật. Ta không trông mong chúng bây thật sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của chất lỏng lan ra trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết - nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."
Nói xong bài diễn văn, ông ấy nhìn về phía Harry.
Giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, cậu bé tôi mới gặp mặt một lần này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo!
Quả nhiên! Giáo sư Snape bắt đầu.
"Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"
"Thưa giáo sư, con không biết ạ"
Khoé miệng thầy cong lên khinh bỉ.
"Chúng ta thử lại một lần nữa nào. Potter, nếu ta muốn trò tìm cho ta một khối Ngưu hoàng, trò sẽ tìm ở đâu?"
"Thưa giáo sư, con không biết"
Nghe được đáp án giống nhau, giáo sư Snape nhìn như không ngoài ý muốn một chút nào.
"Potter, vậy trò nói xem cây mũ thầy tu và cây bả chó sói có gì khác nhau?"
"Thưa giáo sư, con không biết"
Nữ hài tên Hermione giơ tay ở tất cả các câu hỏi của giáo sư, cơ mà giáo sư không chú ý cô ấy.
"Ngồi xuống. Trò Stoke, ta nghĩ trò nhất định biết đáp án của ba vấn đề nhỏ này!"
Cảm ơn Merlin tôi sinh ra trong một độc dược thế gia. Tôi đứng lên, nói: "Bột rễ lan nhật quang khi thêm vào dung dịch Ngải Tây sẽ phối chế ra một loại thuốc ngủ rất mạnh, chính là dược sinh tử. Ngưu hoàng là sỏi lấy từ bao tử con dê, có thể giải hầu hết chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn gọi là cây phụ tử"
"Mời ngồi. Đáp án rất hoàn hảo! Slytherin cộng thêm một điểm. Chúng bây sao không bắt đầu ghi chép đi?"
Lúc này tiếng cầm bút lông chim và tiếng sàn sạt từ tấm da dê vang lên. Trong âm thanh soàn soạt, giáo sư Snape nói: "Potter, vì trò dám chống đối giáo sư, Gryffindor mất một điểm"
Trong sự kinh hoảng của đám sư tử nhỏ, tiết học độc dược tiếp tục. Giáo sư bắt chúng tôi phối chế dược trị mụn ghẻ đơn giản.
Cân cây tầm ma khô, nghiền nanh rắn, hầm nhừ sừng ốc sên...
Khi tôi cùng Pansy thuận lợi hoàn thành, thành công phối chế ra bình dược liệu xanh lục, bên Gryffindor xuất hiện sai lầm.
Khói axit xanh bốc lên như đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm. Neville không biết làm sao nấu chảy cái vạc thành một khối hình thù kì dị, độc dược chảy tung toé, đem giày mấy bạn học khoét thành một lỗ. Trong vài giây, toàn bộ học sinh đều nhảy lên ghế. Khi cái vạc nghiêng ngả đổ xuống, Neville cả người ướt sũng bởi độc dược. Lúc này cánh tay cùng trên đùi cậu ta sưng đỏ mụn ghẻ, khiến cậu ta đau đớn rên rỉ.
Tôi nhìn giáo sư dùng đũa phép dọn dẹp đống hổ đốn, đột nhiên minh bạch vì sao ông ấy luôn cầm đũa phép.
"Gryffindor lại mất một điểm! Chắc hẳn nguyên nhân do Potter không nhắc Longbottom đừng bỏ lông nhím vào vạc!"
Ngắn ngủi trong một tiết, Gryffindor bị mất 2 điểm vì Harry. Tôi nghĩ đám sư tử nhỏ không biết đoàn kết là gì chắc chắn sẽ oán cậu ta lắm đây!
"Độc dược của nhóm trò Stoke và nhóm trò Malfoy hoàn thành thập phần hoàn mỹ! Slytherin thêm hai điểm!"
Sau khi tan học, tôi cùng Pansy rời phòng học.
"Tuy rằng trông đám Gryffindor bị trừ điểm thật đã ghiền, bất quá..." Pansy cười cười, tiếp tục nói: "Chủ nhiệm thực sự rất đáng sợ!"
"Nhưng mà ông ấy lại là chủ nhiệm của chúng ta, hơn nữa, ông ấy thiên vị chúng ta, không phải sao?" Tôi hưng phấn nói "Tài nghệ phối chế độc dược của giáo sư thật sự rất cao! Độc dược Sói chính là do ông ấy làm ra nha! Trời! Merlin trên cao! Đó chính là loại độc dược chưa bao giờ xuất hiện đó!"
Pansy lôi kéo tay áo tôi: "Cynthia, mình nghĩ cậu nên chú ý một chút hình tượng chính mình! Có rất nhiều người đang nhìn bạn!"
Tôi lè lưỡi, cúi đầu lôi kéo Pansy chạy khỏi tầm mắt của mọi người. Được rồi...tôi còn thừa kế sự cố chấp và niềm yêu thích độc dược của gia tộc Stoke.
"Pansy!"
"Lại không chú ý hình tượng chính mình!" Tôi nhìn Blaise đang chạy tới, lại nhìn Pansy, không nhịn được cười trêu chọc.
"Cynthia!" Pansy trừng mắt nhìn tôi, bất quá nó chẳng có tí lực uy hiếp nào.
Bọn họ đi dạo hồ, tôi liền phải đến thư viện một mình. Cầu thang Hogwarts đổi tới đổi lui, không có quy luật. Vì thế, tôi lạc...
"Xin hỏi...Đến thư viện đi như thế nào ạ?"
Tôi mỉm cười hỏi một đàn anh Slytherin.
So sánh với ba nhà còn lại, Slytherin xem như nhà đoàn kết nhất!
Tôi nhìn đàn anh rời đi, cảm thán. Sau đó lại cúi đầu nghiên cứu bản đồ anh ấy cho tôi.
Lần thứ ba quay lại chỗ cũ, tôi rốt cuộc từ bỏ. Tôi vẫn là an an tĩnh tĩnh đi luyện chế độc dược đi!
Tôi nhàm chán đứng tại chỗ, chờ thiên sứ nhỏ bé nào đó đến giải cứu tôi. Mặc kệ nhà nào cũng được! Kể cả Gryffindor!
Rốt cuộc, tôi cuối cùng cũng thấy ánh sáng của hi vọng!
"Thiếu gia Malfoy!" Tôi thở phào "Thật tốt khi gặp cậu ở đây!"
"Tôi cho phép cậu kêu tôi Draco."
Cậu ta hất cằm, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói từng câu từng chữ.
"Tốt, Draco, cậu có thể nói cho tôi biết đi đến thư viện như thế nào được không? Hoặc là...dẫn tôi đi?"
"Cũng được! Xem bộ dạng đáng thương của cậu, chậc chậc..."
Cậu ta liếc xéo tôi một cái, sau đó đi trước một bước.
Tôi đè lại khóe miệng run rẩy, tên này nhìn như thế nào mà nhìn ra tôi đáng thương vậy?
"Còn không mau đi!"
Ngữ khí của cậu ta không chút kiên nhẫn. Vì sự nghiệp đọc sách cao cả, tôi vội vàng đuổi theo.
Hiện tại trên hành lang không có người, vậy thì cần gì tìm phiền toái đi tiếp tục cái lễ nghi quý tộc gì gì đó!