Lý Diệu thấp giọng nói: “Mẹ và em gái còn đang chờ ở nhà, cha mau tỉnh táo lại đi.”
Lý Ung cười khổ: “Làm sao để tỉnh lại được đây?”
“Tốt xấu gì thì cha cũng còn biết lý thuyết, thương pháp của cha cũng khó tìm được địch thủ, còn như cái vị Tề Quốc công tai to mặt lớn kia kìa, lên ngựa cũng phải có thị vệ đỡ lên mới được, làm gì có tư cách xuất binh đâu, nhưng mỗi ngày vẫn cứ vui tươi hớn hở đó thôi?”
Trước mắt Lý Ung liền hiện ra gương mặt mập ú của Tề Quốc công Tôn Siêu.
Không lẽ thanh danh của mình bây giờ đã rớt đài thê thảm tới mức phải ngồi cùng Tôn Siêu rồi ư?
Sao như vậy được! Ít nhất thì mình vẫn hơn Tôn Siêu ở cái gương mặt này còn gì?
Lửa giận cùng sự cam lòng bùng lên trong mắt Lý Ung, một thân áo giáp đứng đón gió tuyết, dáng vẻ oai hùng như thể sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào, còn mang theo vài phần khí khái như thể:
“Miễn là Long Thành còn mãnh tướng, thì không để cho lũ ngựa của người Hồ vượt qua núi Âm Sơn.”
Lý Diệu bị hình ảnh trước mắt làm cho sững sờ, rồi bỗng nhiên hắn lắc đầu tỉnh ngộ. Xém chút nữa là hắn cũng bị lão cha này dắt mũi rồi. Không phải Nguyên Khánh Đế cũng vừa bị lừa để giờ đây trong lòng ảm đạm đau thương sao?
“Thôi được rồi, người mau về nhà đi!”
(Tề Quốc công: “Cắt! Tui không có chọc ghẹo gì mấy người hết nha, đừng có lôi tui zô vở diễn diễn mấy người à!)
***
Lý Ung rơi lệ trước mặt Hoàng đế, bởi vì Hoàng đế ban cho ông ân sủng vượt quá khả năng của ông, ông cảm thấy hổ thẹn xấu hổ.
Lúc Lý Ung trở về phủ Quốc công, nhìn thấy vợ con thì lập tức nghẹn ngào. Hóa ra con người ta nếu ở bên ngoài chịu ấm ức, về nhà thấy được người thân thiết sẽ không giấu nổi sự ấm ức đó.
Ông cũng có muốn bại trận đâu, ông cũng biết bản thân không làm được mà, rõ ràng ông có thể giống như Tôn Siêu chỉ hưởng thụ giàu sang phú quý… Nhưng cuối cùng ông vẫn chọn làm như vậy, chẳng phải vì trong lòng ông chảy dòng máu muốn báo đáp triều đình, chủ động xin xuất binh vì muốn thu phục ba châu sao?
Ông đã nhận phạt rồi nhưng sao bên ngoài lại hạ nhục ông không ra gì thế, những lời khen ngợi ông trước kia đâu rồi?
Lý Ung cúi đầu đứng bên cạnh vợ mình, hé miệng nhưng không nói nên lời, mở miệng một lúc rồi lại khóc to hơn.
Cha mẹ đều không còn, chỉ có vợ hiền mới có thể khiến ông lộ ra vẻ chật vật lại không lo bị ai chế giễu như vậy.
Trong mắt Mạnh thị, người chồng anh tuấn của bà rơi lệ thôi mà cũng xinh đẹp như vậy, thật sự khiến bà đau lòng mà.
"Được rồi được rồi, về nhà rồi thì tốt, có chuyện gì vào phòng nói."
Mạnh thị dịu dàng bao dung dìu chồng vào trong, trong mắt không còn ai khác.
Vân Châu: "..."
Khi ông nội còn sống, thường xuyên mắng chửi cha trước mặt ba anh em bọn họ, cha luôn cung kính nghiêm túc lắng nghe giống như Bồ Tát mang lòng dạ từ bi rộng mở. Đây là lần đầu tiên Vân Châu chứng kiến cha mất kiểm soát đến mức độ này.
Sau khi lấy lại tinh thần, nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho người hầu quản sự xung quanh lui xuống.
Sau đó nàng cũng thức thời rời đi.
Lúc này cha càng cần mẹ nàng bầu bạn.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Vân Châu mới thấy người cha đã lâu không gặp ở đường Chính Hòa.
Lý Ung khóc một trận xong thì đi tắm rửa, cạo râu, lại đổi một bộ trường bào màu xanh lam, ít nhất bề ngoài đã khôi phục lại phong thái gần giống ngày thường.
Vân Châu coi như không nhìn thấy quầng mắt sưng đỏ của cha, tỏ ra không để ý ngồi bên cạnh mẹ, nhìn tuyết lớn bên ngoài cửa sổ: "Chắc là hôm nay anh trai trực ban ngày sắp về rồi nhỉ? Mẹ có cho xe ngựa ra ngoài hoàng thành đón anh ấy không?"
Mạnh thị chỉ quan tâm chăm sóc chồng đương nhiên là đã quên mất rồi, ngẩn ra một lúc rồi lúng túng nói: "Đón cái gì mà đón, cả kinh thành không ai da dày thịt thô bằng nó, phái người đón có khi lại bị nó chê bai."
Vân Châu cười nói: "Mẹ không nhớ anh trai nhưng con nhớ anh ấy mà."
Nói xong, nàng thật sự phái người hầu đi thông báo cho người quản sự.