“Thế là, mày định bỏ nhà ra đi thật?” Tần Tố San ở đầu kia điện thoại hỏi.
“Đúng!”
Ôn Nguyễn dùng bả vai kẹp di động, tay bận rộn sửa soạn đồ xếp vào vali hành lý, sau đó tuôn một tràng: “Thật ra tao đã lên sẵn ý tưởng rồi. Muốn phản kháng, đầu tiên phải đứng lên chứng tỏ mình độc lập.”
Tần Tố San xúc động: “Ví dụ như?”
“Lặng yên rời khỏi thành phố Đồng. Ngay lúc mọi người tưởng rằng tao mất tích thì tao lại âm thầm nỗ lực gặt hái thành công. Ba năm sau, tao sẽ mang theo ánh hào quang sáng chói trở về. Lúc ấy, tao sẽ không còn là đại tiểu thư vô dụng trong mắt nhiều người, mà trở thành người được ngàn người kính trọng, ngưỡng mộ…”
Tần Tố San cắt ngang: “Ấy từ từ, sao tao thấy lời mày nói quen quen.”
“Tình tiết bên trong quyển tiểu thuyết ‘Thiên kim trở về’ đang hot đấy.”
Tần Tố San im lặng mất mấy giây, xong không nhịn được phì cười.
Cô nàng cười như điên mất một lúc mới ngưng được, lắc đầu điều chỉnh cảm xúc, thở dài nói: “Nhưng tao không ngờ có ngày mày lại bị mọi người gọi là ‘vô dụng’ đấy. Hồi học đại học, điểm chuyên ngành của mày toàn trên top đầu. Giáo sư Tô còn nói, nhất định mày có thể thay thế ông ấy trở thành luật sư nổi tiếng nhất thành phố Đồng…”
Nghe đến đây, động tác tay Ôn Nguyễn thoáng ngừng, lặng thinh.
Tần Tố San nhanh chóng nhận ra mình lỡ lời: “Ấy, tao xin lỗi.”
Ba năm trước là khoảng thời gian Ôn Nguyễn vừa tốt nghiệp.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng, với năng lực đó, cô nhất định có thể trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới luật sư.
Và quả đúng như mọi người suy đoán. Vừa mới ra trường, Ôn Nguyễn đã thắng liên tiếp mấy vụ kiện tụng.
Chẳng qua…
Kể từ sau vụ kiện đó, Ôn Nguyễn từ chức, từ đó đến giờ không làm bất cứ công việc nào liên quan đến pháp luật nữa.
“Không sao.”
Ôn Nguyễn mỉm cười, khóa vali hành lý lại, ngồi xếp bằng trên thảm mềm, tựa vào cạnh giường, bình tĩnh nói: “Lần này tao định đến thành phố Giang.”
Nghe thế, Tần Tố San sung sướng nói: “Hay quá! Cuối cùng mày cũng đến nương nhờ chỗ tao rồi!”
Đôi bạn thân này bị chia cắt bởi khoảng cách địa lý được ba năm rồi.
Tần Tố San đến thành phố Giang thực tập còn Ôn Nguyễn trở về Ôn thị. Cô là thiên kim đại tiểu thư, không lo cơm áo gạo tiền, đến công ty cũng chỉ chạy làm mấy việc lặt vặt.
“Cũng không hẳn là ăn bám mày. Mấy hôm trước giáo sư Tô có nói với tao muốn mở văn phòng luật sư bên đó, bảo tao qua giúp.” Ôn Nguyễn cụp mắt, nhẹ nhàng nói: “Tao đồng ý rồi.”
Giáo sư Tô là người thầy dìu dắt Ôn Nguyễn. Bao nhiêu cơ hội mình có được cũng vươn cành oliu về phía cô, khuyên cô đừng vì chút chuyện năm đó mà lãng phí tài năng, phải biết cách buông bỏ, một lần nữa chấp nhận nghề nghiệp này.
Ba năm trôi qua, thời gian như xóa nhòa một số thứ.
Khoảnh khắc khiến cô kiêu ngạo nhất, vĩnh viễn là lúc đứng trên tòa án.
Vốn Ôn Nguyễn đã động lòng, giờ cộng thêm chuyện hôn ước càng làm cô cảm thấy nếu mình cứ mãi dựa vào Ôn thị thì người đời chỉ biết đến danh xưng Đại tiểu thư họ Ôn chứ không phải cái tên Ôn Nguyễn.
Cho nên, cô cố ý nhận lời giáo sư Tô.
Tần Tố San ở đầu bên kia im lặng trong giây lát rồi bỗng thét to: “Ôi người chị em của tao! Cuối cùng mày cũng nghĩ thông rồi! Vụ kiện tụng năm đó căn bản không phải do mày chịu trách nhiệm. Hu hu hu, chỉ cần mày đến thành phố Giang, tao sẽ bao ăn bao ở.”
Có lẽ do nhắc đến chuyện xưa, tâm trạng Ôn Nguyễn hơi sa sút, mất hứng nói: “Cảm ơn.”
Nhưng lần gặp mặt hiếm hoi này làm Tần Tố San vui quá, cảm động đến mức cách cái điện thoại cũng muốn ôm lấy Ôn Nguyễn gào khóc.
“Chúng ta có thể cùng nhau đi ngắm trai đẹp!”
“Đi bar quẩy luôn!”
“Còn có thể đến sở luật sư nhìn những anh chàng đẹp trai mặc âu phục trông vừa văn nhã lại bại hoại.”
Những anh chàng đẹp trai vừa văn nhã lại bại hoại!
Ôn Nguyễn vui vẻ ngay tức thì.
Tâm trạng cô bị câu chuyện sau đó kéo lên rõ ràng. Sau một hồi tán gẫu cùng Tần Tố San, cô cúp điện thoại đặt vé chuyến đêm đến thành phố Giang.
Vì vé máy bay đã hết, cô đành đi tàu.
Trước khi đi, cô còn cẩn thận nói lời tạm biệt với riêng Ôn Phong Thần: “Ba năm sau gặp!”
Ôn Phong Thần: “…”
Tàu đến nhà ga thành phố Giang vào bảy rưỡi sáng.
Ôn Nguyễn dụi mắt, kéo vali hành lý xuống tàu, đứng trước nhà ga lôi di động ra định đặt xe đến khách sạn nào đó dừng chân trước.
Nhiệt độ ban ngày của thành phố Đồng và thành phố Giang chênh lệch khá lớn.
Gió lạnh ban sớm len lỏi chui vào cổ áo, giúp Ôn Nguyễn giảm bớt cơn buồn ngủ, lấy lại chút tỉnh táo.
Đúng lúc này, bên cạnh cô vang lên giọng nói rất thô lỗ: “Con nhóc này! Cha đang đi tìm con đấy! Đi về với cha mau!”
Không đợi Ôn Nguyễn kịp phản ứng, người đã bị kéo mạnh một cái. Cô lảo đảo vài bước, bị một người đàn ông xa lạ lôi xềnh xệch về phía trước.
Gì thế này?
“Mới tốt nghiệp cấp ba đã biết trộm tiền nhà dành dụm cho đi học đại học để trốn đi chơi, đã thế còn tính chạy đi gặp tên bạn trai mới quen qua mạng chứ! Là ai dạy con hư hỏng như thế hả! Trở về cha đánh gãy chân con!”
Tích tắc sau, Ôn Nguyễn phản ứng lại, cơn ngái ngủ còn sót lại nhanh chóng tan thành mây khói.
Bắt cóc giữa chốn đông người?
Hơn nữa, nhìn tôi giống học sinh cấp ba mới tốt nghiệp à?
Ôn Nguyễn ghìm chân đứng lại, cất cao giọng xin sự giúp đỡ từ những người xung quanh: “Phiền mọi người giúp tôi báo cảnh sát, đây là bọn buôn người.”
Cô vừa nói xong, một nam một nữ bên cạnh như đã ủ mưu từ trước chạy đến ngăn cô, thuận lợi tạo thế cản âm thanh.
“Mọi người đi tìm cháu bao lâu như vậy, sao cháu không hiểu chuyện chút nào thế?”
“Aiz, mau về nhà thôi. Mẹ cháu ở nhà đang khóc đỏ cả mắt kìa. Dì không nhìn nổi nữa rồi.”
“Chẳng làm người ta bớt lo tí nào. Cha cháu vất vả nuôi cháu suốt bao nhiêu năm qua, cháu định trả ơn thế à?”
Người qua đường thấy vậy, có người đi lên dò hỏi: “Mấy người biết tên cô gái này không?”
Đâu ngờ câu đó chẳng làm khó họ, ngược lại còn để họ lớn tiếng nói: “Con gái tao tên gì chẳng lẽ tao còn không biết! Con bé tên Ôn Nguyễn. Ôn trong ôn hòa, Nguyễn là chữ bên cạnh chữ tai.”
Dứt câu, người nọ giật lấy vé tàu trong tay Ôn Nguyễn, chỉ vào cái tên trên góc vé, chứng minh với người kia: “Nhìn đi. Tên giống hệt này.”
Cô cau mày.
Xem ra, đám người này quan sát cô từ lâu rồi, nãy còn chớp thời cơ xem được cái tên trên vé xe.
Người qua đường nhìn tên, xong thấy bọn buôn người hùng hổ, có lý quá, vậy là lẩm bẩm lui về sau mấy bước.
Không có ai chen lên ngăn cản, bọn buôn người đương nhiên sẽ dễ dàng kéo Ôn Nguyễn dáng người nhỏ nhắn rời đi.
Ôn Nguyễn thở dài.
Thật ra cô không sợ lắm.
Hẳn lúc bọn buôn người chọn đối tượng, chúng không ngờ được việc Ôn Nguyễn đã học karate từ hồi tiểu học.
Cũng đúng!
Bởi, quan niệm dạy con gái của Ôn Phong Thần là: Người khác bắt nạt con, con có thể cầm cái xẻng hồng nhạt gõ đầu kẻ đó.
Chính vì thế, ông mới nuôi Ôn Nguyễn thành người có cá tính như này.
Có điều, chắc ngoài Ôn Phong Thần ra, chẳng ai cho con gái đi học karate từ hồi còn bé tí như thế cả.
Ôn Nguyễn đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn ba người, lạnh nhạt nói: “Lừa bán phụ nữ và trẻ em có thể cân nhắc sử dụng mức hình phạt cao nhất là tử hình. Mấy người nên chuẩn bị tốt tâm lý.”
“Con nhóc này, con nói…”
“Ý của tôi là, ba người…” Ôn Nguyễn cười khẽ, hơi híp mắt lại, chuẩn bị ra đòn.
Ai ngờ, chưa đợi cô kịp ra tay, sau lưng đã vang lên giọng nam lạnh băng.
“Đứng lại!”
Giọng nói lạnh lùng kiên định, chỉ cần hai chữ thôi đã làm cho người ta cảm thật chân thật đáng tin. Chất giọng ấy văng vẳng bên tai như những hạt nước long lanh bắn lên từ dòng suối trong veo.
Giây tiếp theo, đôi tay với khớp xương rõ ràng ấy gạt tay kẻ đang bám lấy bả vai Ôn Nguyễn ra.
Không chờ người nọ quay đầu, anh đã dứt khoát quật ngã tên đó bằng một cú vác người qua vai. Phần gáy đập xuống đất vang lên tiếng động lớn.
Góc áo Phó Tri Hoán tung bay. Động tác vừa vô tình vừa dứt khoát.
Anh ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo, rũ mắt nhìn Ôn Nguyễn nói: “Báo cảnh sát.”
Đến chân tóc cũng tản ra hormone mạnh mẽ!
Tim Ôn Nguyễn đập thình thịch như chú nai con chạy loạn.
Người này!
Trời đất má ơi!
Đẹp trai!
Gia cảnh Ôn Nguyễn giàu có, bình thường cũng gặp không ít các minh tinh, trai đẹp cô quen đương nhiên không ít.
Nhưng cô dám vỗ ngực cam đoan, đám người bình thường hay thấy đó chẳng bằng nổi một nửa người trước mặt.
Người đang tóm tay Ôn Nguyễn thấy chuyện phát sinh ngoài ý muốn, theo bản năng thả lỏng tay.
Ôn Nguyễn thừa cơ tránh đi, bị xô đẩy lui về sau mấy bước.
Phó Tri Hoán cau mày, tiến lên đỡ hờ sau lưng cô, đẩy người đứng thẳng.
Khoảng cách bỗng dưng được kéo gần. Bầu không khí xung quanh nóng lên.
Ôn Nguyễn ngẩng đâu, vừa hay nhìn thẳng vào mắt Phó Tri Hoán.
Như tia sáng xua tan sương mù đêm đen. Giây phút hai người chạm mắt nhau, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ còn tiếng tim đập.
Phó Tri Hoán buông tay, nhướn mắt, lồng ngực hơi rung phát ra tiếng cười khẽ, giọng nói gợi cảm hớp hồn: “Đứng vững chưa?”
Đầu óc Ôn Nguyễn choáng váng, tim đập thình thịch mãnh liệt. Âm cuối Phó Tri Hoán nói nghe khàn khàn, nhanh chóng phóng to bên tai cô và kéo dài không dứt.
Giờ phút này, trong lòng chỉ nghĩ được mấy chữ…
Nhị! Thiếu! Gia! Họ! Phó! Cút! Đi!
Em! Nhất! Định! Phải!
Yêu! Đương!
Với! Anh! Đẹp! Trai! Trước! Mặt!