Cô Ấy Liều Mạng Giả Nghèo

Chương 2: Em thì biết cái gì


3 tuần

trướctiếp

Mấy ngày trước, Ôn Nguyễn vừa náo loạn đòi từ hôn. Hơn nữa, bên Phó Tri Hoán có vẻ không mặn mà gì với cuộc hôn nhân này nên chắc chắn 100% nó bị bóp vỡ từ trong trứng nước.

Có mỗi mấy người lớn tuổi trong nhà là ngại tình cảm giữa đôi bên, giữ lại cửa sổ giấy ngăn cách, vun đắp quan hệ.

Đứng giữa Ôn Nguyễn và Phó Tri Hoán là một đôi tình nhân đang dựa vào nhau đứng chờ mưa ngớt.

Dù vậy, nó cũng không thể cản anh nghe được giọng nữ cao vút bên kia.

“Vui? Trừ khi giờ mày bảo Nhị thiếu gia nhà họ Phó xuống mộ nằm thì còn có khả năng. Không thì ngày hôm nay tao không vui nổi.”

“Tao khinh! Tao là người trọng sắc đẹp thế sao? Có đẹp trai điên đảo tao cũng không thèm! Dù trên trái đất này đàn ông có chết hết tao cũng không thích Nhị thiếu gia nhà họ Phó!”

“Bà đây không lấy! Ai khuyên cũng không lấy! Tao thà kết hôn với con trai nhà bác bán đậu phụ thối dưới nhà còn hơn liên hôn với tên chó chết đó!”

“Đúng là đồ đàn ông chó chết làm lãng phí tuổi trẻ của tao! Tức vãi! Nếu cha tao không cho tao từ hôn, tao sẽ đi bao nuôi ngay một em trai mới ra mắt bừng bừng sức sống thanh xuân, cắm sừng anh ta luôn.”

Chửi lưu loát không vấp câu nào.

Phó Tri Hoán nhướn mày, đưa tay day day huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, hơi cong khóe môi, cười nhẹ.

Tính tình cứng phết.

“Cô Ôn ơi? Đây là đồ của cô đúng không?”

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng nhân viên phục vụ.

Người đàn ông mặc đồng phục nhân viên quán bar lịch sử ngỏ lời hỏi, cung kính đưa hộp nhẫn ra.

Ôn Nguyễn thật sự không muốn mang hộp nhẫn đính hôn chết tiệt này về.

Nhưng, cô vẫn thu khí thế kiêu ngạo, giọng điệu bất cần đời lại, che loa điện thoại đi, cười tươi ngọt ngào, giọng nói quay ngoắt trở nên dịu dàng mềm mại: “Là của tôi. Ngại quá, để cậu phải mang ra ngoài này.”

Giọng bây giờ với giọng vừa rồi quả thật như đến từ hai người khác nhau.

Chờ người phục vụ rời đi, Ôn Nguyễn mới buông tay đang che loa ra, phấn khích nói: “Nhân viên vừa ra đưa đồ cho tao là anh chàng phục vụ trong quán bar. Đẹp trai lắm! Hu hu hu hu, trái tim mong manh bị Nhị thiếu gia dày vò tức khắc được chữa khỏi.”

Phó Tri Hoán: “…”

Ôn Nguyễn vừa nói vừa bung ô, cất bước hòa mình vào màn mưa.

Nhưng lúc đi qua thùng rác, cô dừng chân, thuận tay vứt luôn hộp nhẫn.

Hộp nhẫn bay một theo đường parabol hoàn mỹ, đáp vào thùng rác.

Xong xuôi, Ôn Nguyễn tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không chút lưu luyến.

Phó Tri Hoán nhìn theo hướng cô đi, đáy mắt không gợn lên cảm xúc quá lớn.

Hôn ước này, rất nhanh thôi sẽ không tồn tại nữa.

Hai người họ vốn là hai đường thẳng song song, không cần thiết phải có quá nhiều liên quan.

“Bíp bíp.”

Đúng lúc đó, Phó Minh Hoành lại xe tới, hạ cửa sổ xe xuống, nhấn còi.

Phó Tri Hoán bước lên, mở cửa, lên xe.

“Hình như nãy anh trông thấy cô Ôn?” Phó Minh Hoành nhìn ngó xung quanh.

Phó Tri Hoán lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”

Phó Minh Hoành không nhịn được bật cười, bất lực lắc đầu, sau đó thành thục đánh tay lái, đi về phía đường chính. Đang đi, chợt anh ta nhớ ra chuyện quan trọng, nghiêng người lấy tập tài liệu kẹp bên hông xe: “Đây là tài liệu mấy hôm trước anh lấy bên cục công an. Tài liệu vụ án hai mươi năm trước đấy.”

Phó Tri Hoán đưa tay nhận lấy.

Ngay trang đầu là bức ảnh cô bé tầm năm, sáu tuổi cười tươi rói.

“Tri Hoán, em phải biết, em gái mình đã qua đời hai mươi năm rồi. Giờ chúng ta còn chưa bắt được kẻ tình nghi, huống hồ suốt bao nhiêu năm qua, nhiều chứng cứ không còn nữa…” Phó Minh Hoành ngẩng đầu, quan sát người ngồi đằng sau qua kính chiếu hậu: “Một đời rất dài, đừng để bị nhốt trong quá khứ.”

“Có một số việc, đối với em mà nói, thời gian dài ngắn không quan trọng.”

Phó Tri Hoán rũ mắt, con ngươi đen láy mịt mờ cảm xúc: “Dù kẻ đó có chết rũ xương hay hóa thành tro, em cũng sẽ tự tay bắt người ra trước tòa thẩm vấn.”

Mưa to không có dấu hiệu ngừng, ngược lại còn mỗi lúc một to hơn.

Về đến nhà, một bên vai Ôn Nguyễn ướt đẫm. Cô run rẩy rũ nước mưa trên ô đi, ngẩng đầu phát hiện… vợ chồng nhà họ Ôn hôm nay lại rảnh rỗi ở nhà.

Nay khó có dịp cha Ôn kết thúc công việc đúng giờ về nhà. Lúc này, hai ông bà đang ngồi tựa vào nhau trên sofa, ngọt ngào cùng xem bộ phim truyền hình chiếu lúc tám giờ tối.

“Haiz, cuối cùng nam nữ chính cũng gặp nhau.”

“Đáng lắm, ai bảo trước đó cậu ta không biết quý trọng. Nữ chính không thể dễ dàng tha thứ cho cậu ta được.”

“Ầy, thằng nhóc đó phải học tập anh, luôn yêu thương vợ mình.”

“Anh lắm mồm thế, cả bó tuổi rồi.”

“…”

Bầu không khí thuận lợi? Check!

Thời cơ đến rồi!

Trông tâm trạng cha mẹ cô không tồi.

Ôn Nguyễn bấm tay tính toán, cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để cô giải trừ hôn ước.

Để nghi thức thêm phần long trọng, trước tiên cô đi tắm, đổi sang bộ đồ ngủ pikachu ở nhà, đầu quấn khăn, quyết định tiến hành thương thảo thành thật với cha Ôn lần thứ ba mươi lăm.

“Kính thưa ngài Ôn Phong Thần, con muốn bàn bạc với ngài đôi việc về vụ đính hôn.”

Ấy vậy mà cha Ôn coi như bản thân bị điếc.

“Cô bé này trông xinh đấy!”

“Em cũng thấy thế. Anh có thấy trông cô bé hao hao giống Nguyễn Nguyễn lúc còn nhỏ không? Ngoan ngoãn đáng yêu.”

“Hầy, em nói xem nam chính có biết con của nữ chính là con ruột mình không? Hai người họ không thể nói chuyện thẳng thắn với nhau sao?”

Ôn Nguyễn bị ngó lơ hít sâu một hơi, khom lưng nhặt điều khiển lên, tắt luôn TV.

Cha Ôn nhíu mày.

Cô ngồi xuống sofa, nghiêng người đối mặt với cha mình, đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, bày ra tư thái của luật sư khi đi đàm phán: “Thưa ngài Ôn Phong Thần, thân là một sinh viên tốt nghiệp ngành Luật, con muốn sử dụng hợp lý quyền tự do.”

“Ví dụ như?”

“Con muốn từ hôn.”

Ôn Phong Thần liếc cô, nói: “Khỏi bàn.”

“Thưa ngài Ôn Phong Thần, vì thể hiện quyết tâm, con ném nhẫn đính hôn đi rồi.”

Ôn Phong Thần chẳng quan tâm. Ông nhấp ngụm trà, ung dung nói: “Chả sao, để cha bảo trợ lý Chu mua đôi khác.”

Ông không thiếu tiền.

“…”

Dân tư bản luôn dùng phương thức đơn giản, thô bạo nhất để giải quyết.

Ôn Nguyễn quyết định biểu hiện ôn hòa hơn: “Cha, giờ là thời đại của hôn nhân tự do…”

“Cha sợ con bị lừa thôi. Con quên hồi tiểu học con suýt bị bọn buôn người bắt cóc vì một gói kẹo nổ à? Nhị thiếu gia nhà họ Phó là kiểm sát trưởng, phẩm hạnh tốt, cũng môn đăng hộ đối với con…”

Dường như cha mẹ khắp thiên hạ đều có trí nhớ đặc biệt tốt với mấy chuyện như này.

Thấy cha mình mềm cứng không ăn, Ôn Nguyễn tung đòn sát thủ.

Cô đứng bật dậy, xoay người nói: “Mẹ Trần, giúp con thu dọn đồ đạc với ạ, đêm nay con đi luôn.”

“Nguyễn Nguyễn, muộn thế này con định đi đâu?” Mẹ Ôn nghe thế lập tức buông tay đang ôm cánh tay cha Ôn ra, nhíu mày hỏi.

Ôn Nguyễn nghiêm túc nói: “Con bỏ nhà ra đi. Cha mẹ không chịu giải trừ hôn ước, con không về.”

Bỏ nhà ra đi?

Từ đó vừa buột ra khỏi miệng, xung quanh lập tức tĩnh lặng.

Bà Trần bỗng dưng bị gọi tên đứng sững tại chỗ, ngầm quan sát ông bà chủ mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ôn Phong Thần nâng tách trà lên, chậm rãi đưa đến bên miệng: “Để nó đi đi. Từ bé đến giờ, thời gian dài nhất nó có thể bỏ nhà đi không phải là vào lúc học tiểu học kiểm tra cuối kỳ không tốt, bị tôi mắng một trận xong trận đến công viên trong tiểu khu ngồi cả ngày sao?”

Nói đến đây, ông khựng lại, như nhớ ra thêm gì đó, bổ sung thêm: “À, không thể xem là cả ngày được. Con bé nó ngồi được nửa ngày đói quá còn mò về nhà ăn cơm cơ.”

“Thế thì trốn đi đâu?”

Ôn Nguyễn đứng lên, chăm chú nhìn cha mình trong giây lát. Ông chẳng nổi giận giống như trong tưởng tượng của cô gì cả.

Sau một hồi im lặng, cô xoay người lên tầng.

Thấy Ôn Nguyễn bỏ đi, mẹ Ôn lo lắng thở dài, tính đứng lên khuyên ngăn nhưng bị Ôn Phong Thân ngăn cản.

“Anh thật là! Con mình không muốn đính hôn thì thôi. Hơn nữa, bên phía nhà họ Phó, Nhị thiếu gia nhà họ cũng có vẻ không hài lòng với hôn nhân sắp đặt, hay là…”

“Em thì biết cái gì.”

Dáng vẻ Ôn Phong Thần rất đỗi ung dung. Ông thong thả đặt tách trà trong tay về bàn, thở dài nói: “Con bé được chúng ta bao bọc quá kỹ lưỡng, nếu không cũng chẳng vì mỗi chút chuyện năm đó mà không gượng dậy nổi. Giờ không kích thích nó, sao nó chịu đặt chân ra ngoài vòng an toàn?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp