Hắn vác ngược cô làm gương mặt trắng mịn kia trở nên ửng đỏ.

“Duật Tôn, thả ra! Tôi nói cho anh biết. Đừng hòng chạm vào tôi…”

Cô la hét vùng vẫy lúc sắp thoát ra đã bị hắn kéo ngược vào trong phòng. Hắn đứng chặn trước cửa, nở nụ cười khó hiểu.

“Sanh Tiêu, em còn hét nữa Bảo Bảo sẽ thức!”

“Bảo Bảo thức càng tốt. Không để anh có cơ hội làm bậy.”

Hắn nhếch mép, mang theo hơi thở nặng nề chứa đầy hương rượu. Hắn bắt đầu cởi cúc áo sơ mi ra bước từng bước về phía cô:

“Sanh Tiêu, ai bảo tôi chạm vào em? Em nghĩ nhiều rồi!”

Sanh Tiêu biết hắn đang say, thoáng chốc nhớ lại lần say khước cuồng bạo của hắn. Cô khẽ rùng mình, mang cái gối ở trên giường tiện tay ném về phía hắn:

“Tôi nói anh cút ra cho tôi. Đừng mang thứ dơ bẩn đó lại gần tôi.”

Hắn nhíu chặt đôi chân mày lại:

“Em nói cái thứ dơ bẩn là cái gì tôi không hiểu?”

“Chết tiệt!”, cô mắng chửi người đàn ông trước mặt.

Sanh Tiêu mang hết tất cả những gì có thể ném, ném về phía hắn. Hắn cứ vậy mà né được. Nhưng thay vì sợ, hắn lại có cảm giác kích thích đầy kịch tính:

“Sanh Tiêu, em biết trị giá từng món đồ mà mình ném xuống không? Cộng lại, em có trả cả đời cũng không hết.”

Thay vì xin lỗi và sợ hãi. Cô cười khẩy, đem cái bình trị giá cả trăm triệu thẳng tay đập xuống mang theo câu nói đầy lực:

“Bà đây không thiếu tiền! Có thể dùng tiền chọi vào mặt cưng!”

Duật Tôn chững bước. Mắt hắn mở to đến cực điểm. Để lộ con ngươi đen tuyền.

“Em vừa gọi tôi bằng gì? Lặp lại xem nào?”

Lòng ngực cô tức đến sắp nổ tung hơi đâu mà suy nghĩ lời vừa nói. Sanh Tiêu khó khăn sắp xếp lại câu chữ.

Duật Tôn nhìn bộ dạng của cô suýt bật cười. Cãi nhau oan oát vậy mà có thể quên cho được?

Lợi dụng lúc cô không để ý, tay của Duật Tôn mang theo một luồng hơi lạnh đột ngột tấn công eo Sanh Tiêu. Khiến cả người cô nổi da gà.

Hắn áp sát người cô làm cả hai ngã lên giường nệm.

Sanh Tiêu vùng ra nhưng bị Duật Tôn chế ngự hai tay. Hơi thở của hắn rất nặng:

“Sanh Tiêu, giúp tôi một việc!”

Sanh Tiêu cựa quậy không yên. Cô biết việc hắn nói là gì nên hét lên:

“Duật Tôn, đừng hòng. Tôi không muốn…”

Cô đẩy ra hắn mà hắn lại đè chặt cô đến mức hít thở cũng không thông.

“Sanh Tiêu nghe anh nói. Hôm nay, anh gặp đối tác…”

“Không liên quan đến tôi. Thả ra…”

“Bọn họ cho anh uống rượu…”

“Tôi không muốn nghe.” Sanh Tiêu nói xong cắn vào tay hắn. Răng cô cắn chặt vào da, suýt chút nữa bật đi một mảng lớn.

“Nghe tôi nói đã. Tôi sắp chịu hết nổi rồi…”

“Cút…”

Bất đắc dĩ, hắn tháo dây điện thoại bàn ở đầu giường buộc tay cô lại. Siết chặt đến tay Sanh Tiêu in hằn vệt đỏ đáng sợ.

Là cưỡng ép cô cũng được. Hắn rõ ràng rất gấp, không có thời gian quan tâm nhiều.

“Tôi hứa với em sẽ không chạm vào vùng cấm kỵ đó. Chỉ ở bên ngoài. Bọn họ cho tôi uống thứ thuốc kia. Nếu không phát ra, tôi sẽ hỏng mất.”

“Chết tiệt!”

Hắn lật người cô lại, mang cái áo sơ mi vừa cởi ra nhét vào miệng của cô.

Muốn chạy không thể chạy, muốn hét đã bị bịt miệng.

Lưng cô đối diện với hắn:

“Sanh Tiêu, em ghét bỏ tôi nên không nhìn mặt tôi là được chứ gì?”

Lý lẽ ở đâu ra vậy?

Sanh Tiêu không khóc chỉ có điều cô thấy kinh tởm. Cả người sởn gai ốc bày xích cực độ.

Âm thanh từ miệng phát ra chỉ nghe được tiếng ú ớ.

Hắn kéo cao chiếc váy của cô lên, trút bỏ quần lót vướng víu xuống. Để lộ cặp mông đào căng mọng xinh đẹp. Nhìn vào chỉ muốn cắn nhẹ một cái…

“Ư…A….”

Tiếng hét của cô vọng vào tai hắn như tiếng mời gọi.

Ai thèm mời gọi hắn chứ?

Duật Tôn lúc này đã không thể chịu được, một tay hắn ấn chặt cô. Một tay kéo khoá quần xuống, mang theo dị vật to lớn đã bị phong tỏa nhiều năm đặt giữa khe hở của cặp mông đào.

“Không…”

“Tôi hứa chỉ để ở bên ngoài. Sanh Tiêu, em giúp tôi một chút. Hết lần này, xem như không ai nợ ai.”

Cô chỉ tuỳ tiện hứa, hắn lại bắt cô trả thế này sao?

Mặc kệ cảm nhận của cô, hắn chỉ lo cho anh bạn nhỏ. Sau này còn phải dùng đến.

Hắn bóp chặt vòng 3 của Sanh Tiêu, dùng lực mạnh kẹp chặt dị vật đang phình to ở giữa. Liên tục lên xuống.

Thứ ấm nóng đó bắt đầu nổi đầy gân xanh cứ trồi lên rồi lặn xuống ở giữa khe hở. Sanh Tiêu khó chịu vô cùng. Nhưng trái lại, Duật Tôn lại thấy thỏa mãn.

Đã nhịn nhiều năm như vậy, nay lại có nữ nhân nằm dưới thân.

Duật Tôn như phát tiết, hầu kết dao động, từ miệng khẽ phát ra âm thanh ám muội.

Sanh Tiêu thầm mắng chửi hắn:

“Kinh tởm"

Lần này bên ngoài lại nghe tiếng của Duật Bảo:

“Ba ba… Tiêu Tiêu…”

Không biết tiểu bảo bối đã gặp phải ác mộng gì, trong nhà có bảo mẫu nhưng bảo mẫu của hắn đi đâu mất rồi?

Những lúc quan trọng như vậy lại có người làm phiền.

“Huhu…”

Tiếng khóc của Duật Bảo lớn hơn. Cửa phòng cứ liên tục bị đẩy vào. May mà Duật Tôn đã khoá cửa.

Mỗi lần cửa phòng đẩy ra, tim Sanh Tiêu lại đập thình thịch mạnh hơn. Giống như cô đang làm chuyện xấu sợ bị phát hiện.

Cô cựa quậy ở dưới. Phía trên Duật Tôn lại nói.

“Đợi anh một chút… Một chút nữa!”

Mồ hôi trên trán hắn bắt đầu rơi. Từng giọt, từng giọt rơi xuống lưng làm Sanh Tiêu có thể cảm nhận được rõ.

“Sắp rồi…”, Duật Tôn nói.

Cửa phòng bị đẩy ra kèm theo tiếng khóc của Bảo Bảo. Duật Tôn nghiến răng sau lần này, hắn nhất định sẽ đổi bảo mẫu khác.

Động tác bên dưới nhanh dần. Cuối cùng chất lỏng màu trắng ngà đã được phóng thích. Nóng đến mức làm mông Sanh Tiêu sắp bỏng đỏ.

Hắn thoả mãn, ngã lăn ra bên cạnh. Cùng lúc Sanh Tiêu ngồi dậy đưa hai tay về phía hắn yêu cầu cởi trói. Hắn vừa thở vừa ngồi dậy tháo dây ra cho cô.

Dây thành công tháo xuống, là lúc hắn nhận được cái tát mạnh đến tê một nửa gương mặt.

“Lưu manh! Tôi ghê tởm anh!”

Sanh Tiêu vào nhà tắm dội nước. Chỉ muốn nhanh chóng dội đi chất lỏng nhầy nhụa đáng ghét đó.

Duật Tôn còn chưa kịp nghỉ ngơi phải ngồi dậy chỉnh lại quần áo. Hắn mở cửa bước ra, tâm tình vui vẻ cực độ.

“Bảo Bảo, ngày mai chúng ta đi khu vui chơi. Sanh Tiêu đã đồng ý rồi!”

Bảo Bảo tròn xoe đôi mắt vui mừng, cơn ác mộng vừa rồi lập tức tiêu tan.

“Thật không?”

“Thật! Ba ba bế con về phòng nhé!”

“Dạ.”

Hắn bế Duật Bảo lên: “Lần này giỏi lắm. Đã biết dạ rồi đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play