“Mẹ ơi con muốn sống cuộc đời của mình. Con không muốn sống theo ước mơ và hoài bảo của mẹ. Con càng không muốn nghe theo sự sắp xếp của mẹ. Con mệt rồi…”
“Chát”
Tiếng bạt tai lớn khiến người nghe kinh hãi. Mắt của Sanh Tiêu nổ đom đóm. Cô đưa tay ôm gò má đang đau rát của mình.
"Mẹ..."
Trương Huyền dù rất giận nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng, cử chỉ vẫn giữ phong thái của bậc thượng lưu. Sau khi tát Sanh Tiêu xong, bà ta phủi nhẹ bàn tay đang đau của mình.
Trương Huyền điềm tĩnh ngồi xuống ghế sofa, hai chân bắt chéo.
“Con có nhớ lúc ta nhận nuôi con ở cô nhi viện, ta đã nói gì không?”
Nước mắt Sanh Tiêu không ngừng tuôn ra. Bởi vì quá đau nên cô không tài nào thốt nên lời.
Trương Huyền thấy cô im lặng, bà ta nói tiếp:
“Vậy thì để ta nói cho con biết. Ta nhận nuôi con chỉ một yêu cầu duy nhất chính là nghe lời. Bây giờ con đã nghe lời ta chưa?”
Xung quanh yên lặng đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng khóc nỉ nôi vang lên.
Trương Huyền cười khẩy, nâng tách trà lên vừa uống vừa nói:
“Người đâu, mau mang nó ra sân quỳ để sám hối lỗi lần của mình.”
Người hầu trong nhà gật đầu, bước đến Sanh Tiêu đỡ cô dậy:
“Tiểu thư, chúng ta ra ngoài thôi.”
Dù họ có yêu thương, đồng cảm cho Sanh Tiêu thì với thân phận thấp cổ, bé họng chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn.
Giúp đỡ là điều không thể!
Sanh Tiêu đứng dậy, không những đau lòng mà còn đau cả tâm can. Cả người như bị rút hết sức lực chỉ có thể dựa vào người hầu lê từng bước chân.
“Cảm ơn dì.”
“Cô đi từ từ thôi. Ráng nhịn một chút, phu nhân hết giận sẽ tha cho cô. Sau này đừng cãi lời phu nhân nữa.”
Sanh Tiêu nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn. Khi ra ngoài sân của biệt thự, Sanh Tiêu mệt mỏi quỳ xuống, mắt không ngừng rơi lệ.
Đó cũng là lần đầu tiên cô dám cãi lời của Trương Huyền. Đó cũng là lần đầu tiên Sanh Tiêu biết phản kháng.
Ánh nắng của buổi trưa gắt gao chạm đến mốc 40 độ. Vậy mà Sanh Tiêu đã nhẫn nhịn quỳ suốt 3 tiếng đồng hồ.
Quản gia đồng thời là vú nuôi của cô cứ đi đi lại lại. Bà lo lắng tiếp tục Sanh Tiêu sẽ bị bệnh mà chết.
“Phu nhân, tiểu thư đã quỳ được hơn 3 tiếng đồng hồ rồi. Người còn định bắt cô ấy quỳ đến bao giờ?”
Trương Huyền nhíu mày: “Ai bảo nó dám cãi lời ta?”
“Tiểu thư biết lỗi rồi. Xin phu nhân tha cho tiểu thư.”
“Đứa con nuôi này, ta phải khiến nó khắc cốt ghi tâm lời ta.”
Năm nay Sanh Tiêu 10 tuổi. Trương Huyền nhận nuôi lúc cô tròn 5 tuổi. Trương Huyền luôn cho cô mọi thứ về vật chất.
Đổi lại cô phải nghe lời.
Hôm nay ăn gì, mặc gì thậm chí là dáng đi, cử chỉ, ngồi như thế nào, từng lời nói đều do Trường Huyền quyết định.
Nếu cãi lời, cái nhận lại là đòn roi.
Nếu nghe lời sẽ được cưng chiều.
Ban đầu khi về nhà, Sanh Tiêu luôn nghe lời. Được một khoảng thời gian cô thấy mình giống như con rối.
Cô bắt đầu phản kháng.
Phản kháng thì hậu quả thành ra thế này.
Sanh Tiêu thấy mắt mình bắt đầu hoa lên. Đôi môi khô khóc, mồ hôi như mưa.
Cô còn phải chịu đựng đến bao giờ?
Lúc đầu óc bắt đầu mơ hồ, Sanh Tiêu nhìn thấy cánh cổng đang mở. Lúc này, cô khao khát bản thân có đủ can đảm để chạy ra khỏi cánh cổng cao dát vàng, chạy ra khỏi căn biệt thự lạnh lẽo này.
Chiếc xe sang đi vào bên trong khuôn viên biệt thự. Cửa xe được người hầu mở ra, trên xe một vị thiếu niên có gương mặt sáng. Đôi mắt phượng hẹp khẽ nheo. Dáng người cao ráo, anh tuấn bước xuống.
Ngũ quan thừa hưởng nét đẹp của Trương Huyền. Dù chỉ mới 15 tuổi mà phong thái cao ngạo, lạnh lùng ngút trời.
Người đó là anh trai của cô- Duật Tôn.
Người thiếu niên bước xuống, ném balo trong tay cho người hầu. Hắn rảo bước về phía cô.
Trong cái nắng gắt 40 độ, Duật Tôn nheo mắt phượng, hắn đến gần Sanh Tiêu, giọng nói lạnh lùng cất lên:
“Đứng dậy!”
“Anh trai… Mẹ không cho.”
Duật Tôn một tay bỏ vào túi của chiếc quần âu, trên gương mặt hầu như không có biểu cảm. Lặp lại lần nữa:
“Mau đứng dậy.”
"Mẹ không cho phép em..."
Duật Tông không nói thêm, chỉ gọi 2 chữ: "Quản gia!"
Quản gia hiểu ý, nhanh hơn một bước đã đến, bà đỡ Sanh Tiêu đứng dậy:
“Mau nghe lời thiếu gia.”
Sanh Tiêu choáng vàng dựa vào người của quản gia. Trong lúc sắp ngất cô thấy bóng lưng của người thiếu niên rời đi.
Đó cũng là lần cuối cùng cô được nhìn thấy anh trai mình.