Vị cảnh sát nắm tay cô:
“Cô gái, cô có người nhà không?”
Sanh Tiêu lắc đầu. Thấy Sanh Tiêu ôm bụng cảnh sát hỏi:
“Cô mang thai?”
Nước mắt trào ra. Sanh Tiêu thều thào:
“Dù thế nào tôi muốn giữ lại đứa trẻ.”
Ít ra trên đời này vẫn còn có người tốt. Cảnh sát mở đường ưu tiên đưa Sanh Tiêu đến bệnh viện. Các bác sĩ giỏi đã được gọi để hỗ trợ cô gái người nước ngoài tội nghiệp này.
….
Sanh Tiêu không có ở nhà họ Duật, Duật Tôn không hề phát hiện ra. Sau lễ đính hôn, Vỹ Hạ luôn tránh mặt hắn. Nhưng không hiểu vì sao hôm nay lại chủ động liên lạc.
“Tôn, anh đến đón em được không?”
Chỉ cần Vỹ Hạ nói, Duật Tôn lập tức đồng ý. Hắn bỏ ngang cuộc họp quan trọng đến đó Vỹ Hạ.
Hôm nay, cô ta lại chủ động nói chuyện với Duật Tôn.
Cô ấy nói muốn đi mua sắm. Quẹt thẻ bao nhiêu lần, hắn đều vui vẻ.
Hai người đến nhà hàng hắn và Sanh Tiêu từng ăn. Vẫn vị trí đó, hắn vẫn ngồi đó. Chỉ có phụ nữ đi cùng hắn là thay đổi. Cũng không lấy gì làm lạ.
Không biết cái gì có thể làm thay đổi hắn?
Triệu Vỹ Hạ cố tính chuốc say Duật Tôn. Cô mang hắn vào khách sạn.
Lột hết quần áo của hắn rồi nằm xuống bên cạnh.
Duật Tôn tỉnh dậy, thấy người con gái hắn yêu đang trần trụi nằm bên cạnh hắn. Hắn chớm người qua. Mang theo cái hôn đặt lên má của Triệu Vỹ Hạ.
Từ ngày hôm đó, Triệu Vỹ Hạ trốn tránh hắn.
…
Là một tháng sau đó, Triệu Vỹ Hạ ngồi ở bệnh viện.
Y tá vừa nhìn đã nhận ra ngay.
“Cô Triệu, hôm nay tái khám định kỳ đúng không? Mời cô theo tôi!”
Vỹ Hạ theo y tá vào phòng siêu âm, bác sĩ cho cô ta nghe tim thai. Từng tiếng thình thịch làm Vỹ Hạ rơi lệ.
“Cô Triệu, thai 24 tuần phát triển tốt.”
Giọng nói cô ta rất nhẹ:
“Bác sĩ, có thế, trên giấy siêu âm thai 8 tuần được không?”
“Chuyện này…”
Triệu Vỹ Hạ ngồi dậy, cô ta mang 1 xấp tiền mệnh giá cao nhét vào tay bác sĩ.”
Vị bác sĩ bảo y ta đang gõ kết quả:
“Làm theo lời cô Triệu.”
Rất nhanh, Triệu Vỹ Hạ mang theo kết quả ra bên ngoài.
Cô ta ngồi ở hành lang bệnh viện, nhìn vào số điện thoại của Duật Tôn. Hồi lâu mới ấn gọi.
“Vỹ Hạ, tìm anh?”
“Tôn. Anh đến bệnh viện một chuyến.”
Hắn không biết Triệu Vỹ Hạ xảy ra chuyện gì nên gấp gáp vượt đèn đỏ vài lần.
Vào đến bệnh viện, thấy cô ngồi khóc.
Hắn nhào đến ôm cô:
“Vỹ Hạ, có chuyện gì nói anh nghe với!”
“Tôn”, giọng Vỹ Hạ run rẩy.
“Sao vậy?”, Duật Tôn lo lắng.
“Anh còn nhớ lần ở nhà hàng trên núi?”
“Ừ.”
“Em mang thai rồi!”
Vỹ Hạ đưa giấy siêu âm cho Duật Tôn. Hắn nhìn tờ giấy, khóe mắt giật giật.
Thấy thái độ của hắn, Vỹ Hạ hỏi dồn:
“Duật Tôn, anh không muốn chịu trách nhiệm, em sẽ bỏ thai.”
Còn chưa kịp mở miệng, Trương Huyền đã đến chặn lại:
“Ai cho con phá đứa trẻ của Duật gia.”
Duật Tôn phản ứng một chút:
“Sao mẹ lại ở đây?”
“Ta không ở đây, cháu ta làm sao?”
Triệu Vỹ Hạ đứng dậy ôm lấy Trương Huyền.
“Mẹ Huyền nhưng mà Tôn, anh ấy không muốn.”
Duật Tôn vẫn đứng đó như trời giáng.
Trương Huyền xoa đầu ả ta nói:
“Ngoan. Mẹ sẽ bắt nó chịu trách nhiệm. Con cháu của Duật gia, ta không cho phép con nghĩ đến chuyện phá bỏ.”
Trương Huyền ôm Vỹ Hạ:
“Ngoan đừng khóc. Về Duật gia ở đi. Ta sai người hầm tổ yến cho con ăn.”
Duật Tôn đứng tại chỗ. Ngày hôm đó, hắn không say rượu. Hắn chỉ giả vờ chờ cô cam tâm tình nguyện cùng hắn.
Duật Tôn lấy điện thoại ra, gọi cho thuộc hạ.
“Nghe thưa Duật thiếu.”
“Mau điều tra cho ta, ai làm Triệu Vỹ Hạ mang thai. Hôm nay không có tin tức, người chuẩn bị dọn đồ cút đi cho ta.”
“Vâng thưa Duật thiếu.”
Rất nhanh sau đó, thứ hắn cần đã được mang đến.
Duật Tôn mang theo một xấp tài liệu để trong phong bì về lại Duật gia. Hắn đi thẳng vào trong nhà, đến giày còn chưa kịp thay.
Hắn ném tài liệu lên bàn, văng vào tô cháo tổ yến của Vỹ Hạ đang ăn.
Trương Huyền tức giận, định bụng mắng hắn nhưng hình ảnh trên bàn làm bà ta suýt nữa lên máu não.
“Cái này…”
Là hình cô ta cùng người đàn ông khác. Rõ đến từng chi tiết.
“Sao nào? Còn muốn tôi bật đoạn ghi hình của 2 người?”
Duật Tôn nắm cổ tay của cô ta giật mạnh.
Ngôn Tình Hài“Triệu Vỹ Hạ, đừng tưởng Duật Tôn tôi yêu cô có thể bắt tôi đổ vỏ của thằng khác. Cô biết Duật Tôn tôi sợ nhất là gì không?”
“…”
“Duật Tôn tôi sợ bẩn!”
Triệu Vỹ Hạ giật tay lại khóc lớn:
“Đứa con này là của anh. Anh không nhận tôi đi phá nó.”
“Vậy thì phá đi!”
Trương Huyền xua tay:
“Đừng! Đó là cháu của Duật gia.”
Duật Tôn nóng giận đến mặt đỏ lên, ánh mắt hung ác muốn giết người.
“Mẹ nghĩ con đã lên giường với cô ta sao? Đêm đó cô ta cố tình chuốc rượu con. Cuối cùng cởi quần áo, nằm bên cạnh con.”
Triệu Vỹ Hạ khuỵu xuống:
“Không phải. Giấy siêu âm có thể chứng minh.”
Duật Tôn cười khẩy.
“Triệu Vỹ Hạ, có cần tôi lôi tên bác sĩ đến đây gặp cô không? Nếu là con của Duật Tôn tôi. Sống chết gì tôi sẽ nhận. Nếu không phải, thì đừng hòng."
"Người đâu, mau tiễn Triệu tiểu thư về. Ngày mai chuẩn bị nhận tin hủy hôn.”
Triệu Vỹ Hạ níu chân Duật Tôn:
“Tôn, không phải…”
“Đừng nói nữa! Sau này, chúng ta không liên quan. Nói cho cô biết nể tình tôi đã từng thích cô. Cho nên sẽ không tung hình cô lên mạng.”
“Tôn…”
Duật Tôn hất tay, hắn liếc nhìn thuộc hạ.
Thuộc hạ hắn lập tức hiểu ra:
“Triệu tiểu thư, mời người về cho!”
Trương Huyền cố gắng hít thở bà gào lên với con trai:
“Tôn… Mau tìm Sanh Tiêu. Ta… Ta…”
Duật Tôn phát cáu:
“Giờ này tìm cô ta làm gì?”
“Ta… Con bé… Có thai là con của con!”
Duật Tôn mở tròn mắt, lặp lại từng chữ:
“Con của con?”
Trương Huyền khóc như mưa:
“Con bé… E là…”
Duật Tôn không kịp tiếp nhận. Nếu là con của hắn, nhất định phải giữ.
“Tôn… Ta xin lỗi! Ta cho người hại nó rồi.”
Duật Tôn choáng váng đầu óc. Thân ảnh to lớn ngã về sau.
“Rốt cuộc, mẹ mang Sanh Tiêu đi đâu rồi?”