Cửa phòng vừa mở, bị tên khốn kia đẩy vào phòng nhưng cổ tay cô bị giữ lại.

Duật Tôn đã ở phía sau kéo lấy Sanh Tiêu vào lòng ôm. Một chân đá bay tên công tử kia.

Hắn quay lại mắng chửi: “Ngươi…”

Còn chưa nói hết câu, thấy ánh mắt u ám của Duật Tôn đã làm văn kinh hồn bạt vía.

“Duật… Duật đại thiếu gia.”

Duật Tôn tung cước đá vào má hắn:

“Mẹ kiếp! Cút!”

Hắn phụt máu mũi. Định chạy nhưng vì run quá cuối cùng thành bò. Bộ dạng thê thảm đến đáng đời.

“Xin… Xin… lỗi…”

Thấy hắn đi rồi, Duật Tôn đang ôm Sanh Tiêu đột nhiên bóp cằm cô:

“Đồ ngốc! Sao không kháng cự?”

Mặt cô đỏ ửng, bờ môi mấp máy:

“Nóng… Nóng…”

Cơ thể Sanh Tiêu đổ đầy mồ hôi. Cô liên tục dùng tay kéo áo của mình xuống.

“Này… Nhìn cho kỹ, tôi là ai?”

Hơi thở Sanh Tiêu gấp gáp. Dù thế nào, cô biết người trước mặt cô chính là Duật Tôn. Giọng nói cô đứt quãng:

“Anh… trai.”

“Tốt lắm!”

Người nhiều kinh nghiệm kinh hắn vừa nhìn đã biết cô trúng phải xuân dược. Hắn bế cô lên bước vào trong phòng, chỉ một chân đá đã làm cho cửa đóng lại. Hắn bế cô đặt lên giường.

Ý thức Sanh Tiêu mơ hồ, miệng khô khốc: “Nóng…”. Cô lăn lộn, uốn éo trên giường không thôi.

Duật Tôn hạ nhiệt độ máy lạnh xuống mức thấp nhất.

“Như vậy đã đỡ chưa?”

Sanh Tiêu lắc đầu.

Hắn bắt đầu cởi giày cô, tay luồn ra phía sau, tay hắn kéo khóa váy xuống. Sanh Tiêu dùng chút ý thức còn sót lại ngăn hắn:

“Anh… làm… gì?”

Duật Tôn bình tĩnh hỏi:

“Sanh Tiêu, cô có muốn chết?”

Dĩ nhiên ai lại tự mình tìm đến cái chết? Huống hồ người như Sanh Tiêu chịu mọi nhục nhã chỉ để được sống. Hơn ai hết, ý chí sống còn của cô cực kỳ mạnh mẽ.

Kêu cô chết, cô sẽ tìm cách chống cự.

Bắt cô sống không bằng chết, cô cũng chấp nhận cố gắng mà sống tiếp.

“Nếu đã như vậy, tôi giúp cô giải độc!”

Mặc kệ thứ thuốc đăng giằng xé, Sanh Tiêu quờ quạng chống cự.

“Không…”

Cái này so với chết có khác nhau không?

Thật sự không còn cách nào khác sao? Tại sao lại là anh trai nuôi? Tại sao lại là người đàn ông cô không yêu. Sanh Tiêu đau lòng khóc lớn. Nhưng bên dưới hạ thân đã khó chịu gào thét.

“Huhu… Ưm…”

Duật Tôn mất kiên nhẫn, nắm lấy hai cổ tay chết ngự ở đỉnh đầu.

Sanh Tiêu lắc đầu, nước mắt không ngừng trào ra.

Duật Tôn dùng một tay khóa 2 tay cô. Tay còn lại di chuyển xuống bên dưới kéo quần lót của cô ra.

“Sanh Tiêu cô họ gì?”

Sanh Tiêu vừa khóc vừa yếu ớt nói:

“Sanh”

“Tôi họ Duật. Cô họ Sanh.”

Đợt nóng lại cuồn cuộn trào dâng trong người, cô ưỡn người rồi co lại. Khó chịu, nóng bức vô cùng.

Duật Tôn buông Sanh Tiêu ra, hắn bắt đầu cởi quần áo. Chỉ một giây thôi cơ thể cường tráng trần trụi ở trước mắt. Duật Tôn áp chặt toàn bộ cơ thể lên người cô:

“Sanh Tiêu, nếu em không muốn chết thì tôi giúp em… Chuyện này về sau đừng nhắc lại.”

Sanh Tiêu lắc đầu khóc nhưng cơ thể lại như ai đó thiêu đốt. Nóng đến cực hạn:

“Đừng…”

Mặc kệ Sanh Tiêu chấp nhận hay không. Muốn sống thì không được dừng lại!

Duật Tôn giật phăng chiếc váy xuống. Bàn tay dùng lực xé rách chiếc áo ngực ném xuống nền gạch. Nền gạch lạnh lẽo kia giống như tâm hồn của cô lúc này. Lạnh đến thấu xương nhưng trái ngược hoàn toàn, cơ thể lại mang một luồng hơi nóng từng chỗ đi qua tựa như thiêu đốt từng tất tế bào trong người cô vậy.

“Đừng… Ưm…”

Duật Tôn dùng đầu lưỡi trêu ghẹo đóa hoa ở trên ngực. Mút mạnh vào chúng tạo nên âm thanh cực kỷ ám muội. Luồng nhiệt dữ dội bốc lên mang theo các dây thần kinh căn tra cực độ. Một luồng điện tê dại chạy từ đại não xuống chân. Người Sanh Tiêu công lên, da thịt mềm mại đụng vào làn da rắn chắc.

Duật Tôn là ai chứ? Ai nằm dưới thân hắn cũng phải kêu gào. Chỉ mới một động tác nhỏ thôi đã làm cho cô gái ở trước mặt không ngừng giãy giụa.

Hắn dùng tay xoa nắn bầu ngực căng tròn, sau một lúc nơi nhũ hoa cuộn lại nhô lên cao thì hắn lại dùng tay đánh nhẹ vào.

“Ưm…”

Lần đầu tiên Sanh Tiêu có cảm giác toàn thân như kiến cắn. Châm chích, đầu óc quay cuồng đê mê cực điểm.

“Đừng mà…”

Toàn bộ cơ thể kiều diễm của Sanh Tiêu ở trước mắt hắn như mời gọi. Hầu kết Duật Tôn khẽ dao động.

Trước đây hắn từng nói nếu không phải vì tính cách, Sanh Tiêu chính là mẫu người hắn thích.

Cho nên, người đẹp ở trước mắt, đồi núi nhấp nhô, da dẻ tinh mịn đang bắt buộc hắn trở thành tội phạm mà.

Duật Tôn lại tự nhủ rằng hắn phạm tội chỉ vì giúp cô.

Cho nên trúng độc thì phải cần thuốc giải. Mà thuốc giải của cô chính là hắn.

Độc dược chết người, nếu không nhanh lên sẽ mất mạng. Hắn mặc kệ bên dưới hoa huy*t của cô có ướt hay không cường đoạt dùng cự vật to dài ấm nóng thúc mạnh vào bên trong.

Nước mắt Sanh Tiêu tuôn như mưa, một hồn đau đớn truyền đến. Cô ưỡn người, miệng hét lên:

“Á….”

Một lần đẩy mạnh là một lần nơi đó kẹp chặt hắn. Chật khít làm hắn không ngừng bật ra âm thanh rên rỉ.

Cô đau đớn còn hắn thì hưởng thụ. Càng khít chặt lại càng khiến hắn dùng sức điên cuồng ra vào.

Duật Tôn không ngờ cùng nhiều phụ nữ lăn lộn duy chỉ có một mình cô mới làm cho hắn đạt đến khoái cảm tột cùng.

Sanh Tiêu không ngừng van xin tiếng van xin của cô lọt vào tai hắn lại thành tiếng rên rỉ nỉ non.

Cô thật sự rất đau. Cơ thể chưa một lần để vật lạ xâm chiếm. Nay lại bị ngang ngược tách ra còn liên tục ra vào. Làm sao Sanh Tiêu có thể chịu được?

“Đau… Ưm… Đau…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play