Sau tối hôm đó cô không còn thấy hắn nữa. Nghe mẹ Huyền bảo hắn có việc phải sang nước ngoài. Cuộc sống bình yêu cứ vậy trôi qua.

Hơn một tháng sau, vết thương trên người Sanh Tiêu đã lành. Bà Huyền đã mời các bác sĩ thẩm mỹ nổi tiếng nhất cho Sanh Tiêu. Vết sẹo trên người vì thế mà biến mất.

Vẫn tưởng anh trai sẽ như những lần trước đi một mạch liền 10 năm. Không ngờ hôm nay trong lúc ăn chiều, Trương Huyền bảo cô:

“Sanh Tiêu, Tôn Tôn nó đang trên đường về.”

Mặt cô ngơ ngác, cả người sởn gai ốc. Sao hắn lại về cơ chứ? Cuộc sống bình yêu của cô thì sao?

Trương Huyền gắp thức ăn vào chén cho Sanh Tiêu rồi dặn dò:

“Hôm nay có tiệc của hội siêu giàu. Toàn chỗ quen biết. Tôn nó phải có mặt. Hơn nữa, con mau về phòng chuẩn bị một lát đi cùng nó.”

“Mẹ, gấp thế sao?”

Cô không dám ăn nữa vội đứng dậy lên phòng. Trước khi rời đi, bà Huyền còn kéo tay cô lại:

“Sanh Tiêu, nhớ kỹ không cho phép đứa con gái nào tiếp cận Tôn. Con dâu của Duật gia là phải do mẹ chọn. Nghe rõ chưa?”

Cô nuốt nước bọt: “Dạ mẹ!”

Sanh Tiêu đi lên phòng, cô được người hầu trang điểm cẩn thận. Thông qua sự đồng ý của Trương Huyền, Sanh Tiêu diện bộ váy trắng bó sát. Chất vải tinh mịn làm đường cong 3 vòng tôn lên hoàn hảo.

Xe chở Duật Tôn vừa về đến, Trương Huyền đã hối thúc Sanh Tiêu lên xe.

Cô ngồi vào ghế sau, cả người căng thẳng, mắt hướng về trước, không dám nhìn loạn.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của buổi dạ tiệc lần trước. Chỉ cần một hành động làm hắn không vui, cuộc sống trở nên cực kỳ thảm hại.

Duật Tôn hạ kính xe xuống, âm lãnh chất giọng:

“Sanh Tiêu, lâu rồi không gặp anh trai, còn không thèm chào một tiếng? Có phải đã quên anh trai rồi không?”

Sanh Tiêu thầm mắng chửi. Anh trai mà cô biết ngông cuồng, thích làm gì thì làm. Còn chú ý đến lễ nghi phép tắt? Rõ ràng đang làm khó cô mà.

Cô nuốt nước bọt, miệng cố rặn ra nụ cười:

“Anh trai!”

Tưởng đau màn chào hỏi đã xong, hắn lại hỏi tiếp:

“Vết thương trên người ổn chứ?”

Cái gì vậy? Sanh Tiêu nghe nhầm đúng không? Anh trai lạnh lùng biết quan tâm người khác? Chuyện lạ hiếm có!

“Sao không trả lời?”

Hắn quay mắt sang nhìn cô, khoé miệng chợt nhếch lên nụ cười thân thiện.

Thay vì trả lời, cô lại mở to mắt nhìn hắn.

“Duật Tôn, anh bị sốt rồi đúng không?”

Duật Tôn cười khẩy, bán tay 5 ngón thon dài đặt lên đỉnh đầu cô xoa nhẹ:

“Anh trai quan tâm em gái là chuyện bình thường.”

Phải rồi nếu có ai khác ở đây mong rằng người đó đánh cho Sanh Tiêu tỉnh lại. Cô đang mơ sao?

Sanh Tiêu thở cũng không dám. Cô lùi người về sát kính xe, tay ấn nút liên tục đế kính xe hạ xuống.

Bên ngoài gió lạnh tát thẳng vào mặt, dòng xe hối hả chạy trên đường. Thế giới thực tại đập vào mắt mình, Sanh Tiêu biết đây không phải là mơ.

Anh sao của cô sao lại quan tâm đến cô?

Còn chưa kịp hít thở, Duật Tôn chớm người quan ấn nút đóng kính xe. Giọng nói thì thầm bên tai cô:

“Coi chừng cảm lạnh!”

Đột nhiên từng tất tế bảo trong người cô nhảy dựng. Sanh Tiêu đẩy mạnh Duật Tôn ngã ra ghế.

“Anh bị gì vậy? Có cần đến bệnh viện? Chú Giang ơi! Mau đưa anh ấy đến bệnh viện.”

Sanh Tiêu hoảng loạn, cử chỉ lộn xộn. Chỉ vì không quen với một anh trai dịu dàng, ân cần trước mặt.

“Tôi không có bệnh!”

Sanh Tiêu đưa tay sờ trán mình:

“Anh không bệnh vậy là tôi bệnh. Chú Giang, con muốn đến bệnh viện.”

Duật Tôn bật cười, hắn lấy tay xoa thái dương của mình. Hắn có ý tốt lại bị em gái hiểu lầm thành một tên bệnh tất. Xem ra làm người xấu quen rồi, đột nhiên thành người tốt cũng khó.

“Anh cười cái gì?”

Duật Tôn chậm rãi:

“Trước đó tôi uống hơi nhiều. Vậy cho nên một lúc nữa, có ai mời rượu cô uống thay tôi. Có được không?”

Hắn đang nhờ vả cô sao? Thật không tin được!

“…”

“Sao nào? Không đồng ý?”

Sanh Tiêu lắc đầu, không phải cô không đồng ý mà là:

“Tôi sợ…”

Hắn lại xoa đầu cô, cũng may Sanh Tiêu né kịp.

Hắn cười trừ cho hành động vừa rồi rụt tay bỏ vào quần âu.

“Vì em đã cứu tôi một mạng nên từ nay sẽ đối xử tốt với em!”

“Thật sao?”

Không thể tin được!

Hắn dịu dàng “ừ" một tiếng.

Không biết nên biểu hiện thế nào. Sanh Tiêu không trả lời mà quay mặt ra cửa nhìn xa xăm.

Xe dừng lại trước cửa khách sạn 5 sao. Duật Tôn mở cửa xe vòng qua bên phía Sanh Tiêu mở cửa cho cô.

Hắn đưa tay chắn đỉnh đầu của cô:

“Cẩn thận một chút!”

Hắn sợ cô bị trúng đầu sao? Cũng phải, cô bị thương rồi tửu lượng kém hơn nhiều làm sao uống rượu thay hắn.

Hắn kéo tay cô khoác tay hắn: “Cẩn thận bị lạc.”

Điên rồi! Anh trai của cô điên rồi! Sanh Tiêu đặt chân vào khách sạn mà lòng nặng trĩu. Không biết cô sống nổi đến ngày mai hay không?

Cô rụt tay lại: “Anh nên đi trước thì hơn!”

Hắn lại kéo cô: “Chúng ta là anh em. Tôi sợ em bị người khác ức hiếp. Cứ đi bên cạnh tôi là an toàn nhất!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play