Mặc cho tiếng hét của Sanh Tiêu, Duật Tôn vẫn bình thản ngồi chéo chân.

Cô ả trà xanh vẫn liên tục kéo tóc của Sanh Tiêu.

“Ai cho mày đính hôn cùng chồng của bà?”

Không ai cứu mình thì bản thân phải tự cứu.

Duật Tôn mở to mắt khi nghe tiếng bạt tai phản công từ sanh Tiêu.

“Chát”

Cú tát mạnh đến mức người người phụ nữ kia ngã ra phía sau. Vậy mà không cần biết đúng sai, Lâm Âu vừa đến đã đẩy Sanh Tiêu sang một bên để đỡ ả phụ nữ kia.

Mặt Sanh Tiêu hiện rõ 5 dấu tay cùng những vết cào cấu của cô ta. Vậy mà người bị chất vấn lại là Sanh Tiêu.

“Tại sao em lại đánh cô ấy?”

Sanh Tiêu nhìn vào bàn tay đỏ của mình. Khí thế đánh người vừa rồi đã tan biến. Hệt như cô đang là người sai trước mắt bọn họ. Sanh Tiêu ấp úng:

“Em…”

Thấy thái độ không mạnh mẽ đó, ả ta giả vờ khóc lớn hơn:

“Âu Âu… Cô ta tát em…”

“Tôi… Không phải vậy!”, Sanh Tiêu cố gắng giải thích.

Cô ả dựa vào người của Lâm Âu nhìn về hướng của Sanh Tiêu cười khẩy:

“Vậy cô nói đi. Vết trên mặt tôi là do tôi tự tạo ra sao? Hơn nữa, cô đẩy mạnh tôi như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé ở trong bụng.”

Lâm Âu đang ôm cô ta bỗng đẩy ra:

“Nói điên cái gì vậy? Bé nào?”

“LÀ CON CỦA CHÚNG TA!”

Phóng viên được mời tham dự lễ đính hôn nghe có tin nóng liền nhảy vào:

“Xin hỏi người phụ nữ này là ai. Có quan hệ gì với Lâm thiếu?”

“Lâm thiếu, có phải là con của ngài và cô gái này?”

Mặc kệ cho xung quanh ồn ào, Sanh Tiêu nhìn thẳng vào Lâm Âu. Vẫn tưởng cô sẽ đánh hắn nhưng Sanh Tiêu lại nói:

“Xử lý người phụ nữ của anh cho tốt. Lễ đính hôn vẫn sẽ diễn ra.”

“Sanh Tiêu, cô nói thật?”

Lâm Âu nghe mà mừng rỡ ra mặt. Còn chưa lấy về mà Sanh Tiêu đã an phận vậy sao?

Hắn vui vẻ gật đầu: “Được!”

Còn ôm tiểu trà dỗ dành: “Em ngoan đi về trước. Đợi anh là lễ xong sẽ đến với em…”

“Người ta không chịu…”

“Ngoan…”

Ngày mai trên khắp các mặt báo sẽ có tin con nuôi nhà họ Duật bị trà xanh vượt mặt.

Duật Tôn ngồi ở ghế đá, xem kịch hay đủ rồi. Hắn đứng dậy đi về Lâm Âu.

Nỗi sợ của hắn đối với Duật Tôn vẫn còn. Còn chưa nói gì, Lâm Âu đã quỳ rạp xuống đất:

“Duật thiếu tha mạng!”

Duật Tôn nắm lấy cổ tay của Sanh Tiêu:

“Còn muốn đính hôn?”

Sanh Tiêu lấy gạt tay Duật Tôn ra:

“Chuyện của tôi không cần anh quản!”

“Ồ! Cô mặc kệ chuyện hắn có phụ nữ ở bên ngoài?”

Nghe câu hỏi này, phóng viên lại có chuyện hay để viết, bọn họ quay máy chụp hình vào mặt Sanh Tiêu. Những ánh đèn flash phát sáng khiến cho cô run sợ.

Ngay lúc này, cô sợ mình có quyết định sai ảnh hưởng đến nhà họ Duật. Ảnh hưởng đến Trương Huyền. Đến lúc đó, cô sống không bằng chết.

Như vậy thà mắt nhắm mắt mở lấy Lâm Âu còn hơn là chết. Cô nói với Duật Tôn:

“Mẹ đã quyết định.”

Duật Tôn lắc đầu, buông tay:

“Ồ nếu đã vậy thì tuỳ cô.”

Hắn nói hết những gì cần nói liền xoay người. Nhìn bóng lưng rời đi, Sanh Tiêu càng thấy lạc lõng hơn.

Cô nghĩ ít nhất người đàn ông đó sẽ bảo vệ cô. Sẽ nói một câu công bằng. Sẽ bênh vực cho cô. Nhưng đổi lại là sự thờ ơ đến đau lòng. Cô tự cười bản thân mình:

“Sanh Tiêu, mày cần gì ở người đàn ông đó chứ?”

Người phụ nữ quyền lực cuối cùng cũng xuất hiện. Trương Huyền tiến thẳng đến trước mặt Lâm Âu. Tát thật mạnh đến hắn xịt máu mũi.

“Mày không xứng với con gái của tao.”

Cha mẹ theo sau đã chạy đến quỳ xuống kéo chân Trương Huyền:

“Con tôi lỡ dại. Xin phu nhân nghĩ lại.”

Trương Huyền phẩy tay của mình, không ngờ tên khốn Lâm Âu da mặt dày như vậy. Đánh có chút mà đỏ tay.

Trương Huyền đá chân như đá thứ đồ vật cản đường:

“Hôn nhân thì không thể tiếp tục. Tôi không cho phép con tôi lấy người như vậy.”

Lâm phu nhân nghe xong bủn rủn tay chân sắp ngất xỉu.

Còn Sanh Tiêu thì không tin vào những gì mình nghe thấy. Lần đầu tiên mẹ Huyền nghĩ đến cảm nhận của cô.

Bà Huyền quay sang nắm tay cô kéo đi.

“Sanh Tiêu, chúng ta đi thôi con!”

Lâm phu nhân quỳ lết theo cầu xin:

“Tôi xin bà nghĩ lại.”

Lâm Âu thấy nhục nhã khi mẹ hắn cầu xin Trương Huyền. Hắn kéo mẹ mình đứng dậy:.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

“Mẹ! Không được xin bọn họ.”

Bà Lâm quay qua tát con trai mình. Tiếng bạt tay làm Lâm Âu mất hết sĩ diện.

“Mẹ sao tát con?”

“Phải đó, sao bà tát anh ấy?”

Bà Lâm thấy hai người không biết xấu hổ, bà không nhịn được vừa đánh vừa mắng bọn họ. Sự việc càng lúc càng hỗn loạn.

Lâm phu nhân hét lên:

“Các người im hết cho tôi!”

Hét xong bà lại quỳ xuống cầu xin Trương Huyền:

“Xin Duật phu nhân nghĩ lại…”

“Bà muốn tôi suy nghĩ lại?”, Trương Huyền hỏi.

Lâm phu nhân gật đầu. Chỉ thấy Trương Huyền bù cười tà ác của bà ấy:

“Danh dự của nhà họ Duật đã bị các người phá hủy, các người còn bảo tôi suy nghĩ?”

Bà Lâm lấy tay vừa khóc vừa tự tát mình. Khiến Lâm Âu phải quỳ xuống ngăn bà lại:

“Mẹ!”

Bà Lâm quay sang quát con trai:

“Im ngay! Còn không mau xin lỗi?”

“Xin lỗi tôi không nhận. Nhưng mà…”

Trương Huyền hơi cúi người. Bàn tay bà ta vỗ vào má của bà Lâm. Miệng kề sát tai nói nhỏ:

“Cái tôi muốn chính là các người thân bại danh liệt!”

Bà Lâm nghe xong mặt không còn chút máu.

“Tôi phải làm gì để bà tha cho chúng tôi?”

“Hơn 70% cổ phần Lâm thị. Nếu không thì chồng bà và con trai bà chờ ngồi tù đi.”

“Mẹ, đừng! Đó là tâm huyết cả đời của mẹ mà?”

Lâm Âu bây giờ sợ thật rồi. Hắn kéo tay Sanh Tiêu cầu xin:

“Xin lỗi! Tha cho chúng tôi đi có được không? Người sai là tôi… Xin lỗi mà.”

Bà Huyền rất bình tĩnh, giọng nói sắc bén:

“Sanh Tiêu, lại đây với mẹ.”

Sanh Tiêu mắt đỏ, nước mắt không ngừng chảy ra. Đù đau lòng nhưng cô ngoan ngoãn gỡ tay của Lâm Âu ra bước về phía Trương Huyền.

Bà Huyền ôm Sanh Tiêu:

“Chúng ta đi. Các người chờ thư của luật sư đi!”

Đi được vài bước, bà Lâm dứt khoát nói:

“Tôi đồng ý!”

Ít ra khi giao 70% cổ phần cho Duật gia, Âu gia vẫn còn 30%. Còn hơn là mất hết tất cả.

Cả hai cha con Lâm gia phải ngồi tù.

Trương Huyền đứng lại. Vẫn quay mặt đi, nụ cười đã hiện lúc nào không hay. Chưa đầy một phút, luật sư của Duật gia đã đến. Hồ sơ cần ký đã được chuẩn bị.

“Mời Lâm phu nhân xem qua.”

Còn chưa kịp đọc đã bị Trương Huyền hối thúc:

“Ký lẹ đi! Tôi không muốn chờ nữa!”

Chính vì vậy, bà Lâm ký không cần nhìn. Còn ông Lâm đau khổ quay mặt đi. Có những chuyện khi đối đầu với nhà họ Duật phải nhắm mắt làm ngơ.

Luật sư xem lại hồ sơ rồi nói: “Từ đây không còn công ty của Lâm gia. Tất cả đều thuộc về Duật gia.”

Lâm Âu phản đối: “Luật sư, có phải ông nhầm lẫn rồi không là 70% mới đúng.”

“Tôi không nhầm. Hồ sơ ghi rất rõ là toàn bộ!”

“Các người lật lọng!”

Lâm Âu nhào vào định nói lý lẽ với Trương Huyền nhưng đã bị thuộc hạ của Duật gia ngăn lại.

Xô xát xảy ra mà bà Lâm ngồi cười ngây ngốc.

“Hóa ra đều nằm trong kế hoạch của bà?”

“Bây giờ mới nhận ra?”

Trương Huyền không nói thêm, bà ôm Sanh Tiêu rời đi.

Vào trong xe, Trương Huyền có nắm tay Sanh Tiêu. Bà bảo:

“Trên đời này, đừng dễ dàng tin vào một ai đó. Người cứu con, chưa chắc đã thật lòng muốn cứu. Người nói yêu con, chưa chắc đã yêu.”

“Sanh Tiêu, mẹ lúc nào cũng muốn tốt cho con. Con nên hiểu điều đó!”

Sanh Tiêu tựa vào vai của Trương Huyền. Qua chuyện này, cô càng hiểu hơn về Trương Huyền. Trước đây Trương Huyền đối xử hà khắc với cô cũng chính là vì thương cô.

Sanh Tiêu tựa vào vai Trương Huyền mà khóc:

“Mẹ… Con cảm ơn mẹ!”

Bà Huyền xoa đầu Sanh Tiêu, dịu dàng nói: “Ngoan!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play