Sanh Tiêu về đến nhà là lúc nửa đêm. Đen trong nhà tắt hết, cô lén lút đi vào bên trong. Ngay cả thở còn không dám thở. Sợ rằng Trương Huyền phát hiện sẽ đem cô ra đánh một trận nhừ tử.

Nhưng chân cô vừa bước đến đầu cầu thang thì đèn trong nhà lập tức bật sáng.

Trương Huyền cùng Duật Tôn đang ngồi trên sofa. Bà Huyền thấp giọng.

“Sanh Tiêu, con đi đâu giờ này mới về?”

Sanh Tiêu run lẩy bẩy. Cô quay lại quỳ xuống trước mặt Trương Huyền.

“Mẹ con xin lỗi!”

“Chát”

“Từ khi nào mà con học theo thói xấu của anh trai vậy?”

Cô nghe xong biết là do hắn mách lẻo với mẹ nuôi. Cô căm phẫn ôm má nhìn hắn.

Bắt gặp ánh mắt của cô, hắn né đi quay mặt ho vài tiếng:

“Ặc… Mẹ dạy “búp bê” của mẹ thì liên quan gì đến con?”

“Ta… Thôi được rồi. Con đi lên phòng đi!”

Hắn nhìn cô nở nụ cười khinh thường rồi bước nhanh về phòng.

Sanh Tiêu không khóc. Cô cũng không giải thích thêm gì cả. Vì cô biết mình có nói gì cũng bằng không. Trái lại với suy nghĩ của Sanh Tiêu, Trương Huyền đứng lên đỡ cô dậy.

“Từ này về sau không được đi chơi đêm nguy hiểm biết không?”

Lần đầu tiên, Trương Huyền không trách phạt. Mắt Sanh Tiêu mở to ngạc nhiên.

Trương Huyền nâng bàn tay lên xoa đầu cô.

“Con lên nghỉ ngơi đi. Ngày mai mẹ có hẹn cho con gặp mặt.”

Sanh Tiêu nhíu mày thanh khó hiểu. Trương Huyền kéo cô ngồi xuống sofa.

“Sanh Tiêu con ngồi xuống đây!”

“Ra là ta muốn con kết hôn cùng thằng bé nhà họ Lâm. Ta thấy nó ngoan ngoãn, lễ phép lại biết nghe lời. Hơn nữa nhà họ Lâm là gia đình kín tiếng giàu có nên ta đã giúp con định đoạt.”

“Mẹ?”

Từ nhỏ đã phải nghe theo Trương Huyền rồi. Bây giờ ngay cả việc hôn sự cả đời cũng phải nghe theo bà ta ư?

“Con… không…”

Còn chưa nói hết Trương Huyền đã nhăn mặt lại.

“Câm miệng cho ta! Tóm lại ta đã quyết định rồi. Mau lên phòng ngủ đi!”

Trương Huyền nói xong việc cần nói. Bà ta hất tay cô rồi đi về phòng.

Sanh Tiêu ngồi sụp xuống. Cô không nghĩ ở thời đại này còn có việc ép hôn?

Nếu như người cô phải lấy là một lão già thì sao? Nghĩ đến việc ngày ngày ở chung nhà, nằm chung giường với người mình không yêu, sống chẳng bằng chết.

Sanh Tiêu không chấp nhận được nhưng lại không thể phản kháng trước Trương Huyền.

Càng ngày cô càng cảm thấy mình như con rối tùy ý cho Trương Huyền sắp xếp.

Rốt cuộc công lao nuôi lớn cao đến chừng nào?

Món nợ ân tình còn phải trả đến bao giờ?

Nếu cha mẹ ruột của cô không yêu cô sao lại sinh cô ra?

Nếu đã sinh ra rồi sao lại nỡ bỏ rơi cô?

Sanh Tiêu nằm dài trên giường không khóc nhưng nước mắt tự rơi ra.



Hôm sau, theo sự sắp xếp của Trương Huyền, Sanh Tiêu ăn mặc trang nhã ngồi trước bàn trang điểm. Nghe bên ngoài, người hầu thông báo thiếu gia nhà họ Lâm đã đến. Sanh Tiêu thở dài cố rặn ra nụ cười đi xuống nhà. Trái lại với tên thiếu gia nhà họ Lâm mà cô tưởng tượng. Người đàn ông ngồi cạnh trương Huyền có đôi mắt sáng với mái tóc màu nâu nhạt. Làn da trắng với má lúm đồng tiền khi cười. Vừa nhìn thấy Sanh Tiêu, Lâm Âu bước đến ngại ngùng chào hỏi.

Sanh Tiêu nhìn anh đến đỏ mặt không dám mở lời, chỉ có thể ngại ngùng gật đầu.

Lâm Âu lễ phép chào Trương Huyền:

“Xin phép bác con được dẫn Sanh Tiêu đi!”

Trương Huyền gật đầu: “Hai đứa muốn đi khi nào về cũng được!”

Lâm Âu đưa tay ra tự nhiên nắm lấy tay của Sanh Tiêu:

“Chúng ta đi thôi!”

Đó là lần đầu tiên có người chủ động nắm tay cô. Lại có thể tự nhiên nói chuyện với cô như đã quen biết từ rất lâu.

“Chào cô bé. Anh tên là Lâm Âu. Hôm nay, anh sẽ dẫn em đi dạo chơi!”

Sau một màn giới thiệu, người đàn ông còn nháy mắt tinh nghịch. Sanh Tiêu có chút vui nên cô cười mỉm.

Hai người ra đến xe, Lâm Âu mở cửa cho cô còn cẩn thận dùng tay che chắn đỉnh đầu cho Sanh Tiêu.

“Cẩn thận một chút!”

Sanh Tiêu tròn mắt kinh ngạc:

“Cảm ơn anh!”

Đúng rồi, người đàn ông đó sợ cô bị đụng trúng đầu. Trái tim Sanh Tiêu đập rộn lên. Đó cũng là lần đầu tiên có người xa lạ đối xử tốt với cô.

Ngồi vào trong xe, người đàn ông sợ cô không thoải mái nên hỏi:

“Nhiệt độ này có làm em lạnh không?”

Sanh Tiêu lắc đầu. Cô thầm nghĩ ở trên đời này còn có người quan tâm đến cảm xúc của cô sao?

Hai người đến nhà hàng âu ăn tối. Nhà hàng âu này nằm trên tầng cao nhất của toà nhà cao tầng giữa thành phố nhộn nhịp. Không phải ai cũng có thể vào ăn.

Sanh Tiêu nhớ lúc ở cô nhi viện, từng miếng ăn còn phải chen lấn nhau. Sanh Tiêu cười tự cường. Có lẽ so với trước đây, bây giờ tốt hơn nhiều.

Lâm Âu nắm tay cô đến bàn ăn được đặt sẵn. Anh ân cần kéo ghế ra để cô ngồi vào. Được chăm sóc, Sanh Tiêu thấy vui trong lòng.

“Cảm ơn anh!”

Lâm Âu xoa đầu cô: “Đừng suốt ngày cảm ơn anh nữa. Chúng ta ăn xong, anh sẽ dẫn em đến một nơi!”

“Dạ!”

Hai người ăn chung với nhau, thỉnh thoảng Lâm Âu lại kể vài câu truyện cười cho cô nghe. Đang ăn thì một bóng hình quen thuộc lướt qua. Duật Tôn cùng một cô gái khoác tay nhau vào trong nhà hàng. Vốn Duật Tôn không định chào hỏi nhưng Lâm Âu lại đứng lên chào anh:

“Duật thiếu, tôi là Lâm Âu. Hôm nay cùng em ngài đến đây ăn tối!”

Duật Tôn liếc mắt nhìn một cái rồi lạnh lùng bật lên chữ:

“Ồ!”

Sanh Tiêu cúi đầu không muốn nhìn mặt anh. Hơn nữa tối hôm qua anh còn bảo cô rằng hai chữ “anh trai" không nên tùy tiện gọi. Anh muốn phủi sạch mối quan hệ với cô thì cô cần gì màn chào hỏi giả tạo.

Duật Tôn thấy Sanh Tiêu cúi đầu không quen. Anh cười khẩy, giọng điệu châm chọc:

“Em gái, gặp anh trai sao không chào?”

Sanh Tiêu không muốn chọc trúng hắn cô miễn cưỡng đứng dậy. Vừa định mở miệng thì Duật Tôn nói tiếp:

“Không cần! Nếu không có người nhắc tôi còn quên cô ta là em gái mình.”

Nói xong Duật Tôn cùng cô gái rời đi.

Lâm Âu cười cười lấy lệ:

“Hình như em và Duật thiếu có quan hệ không tốt nhỉ? Cũng đúng, hai người đâu phải anh em ruột.” Ngay cả chuyện này mà người ngoài như Lâm Âu cũng biết sao?

Sanh Tiêu ra vẻ khó hiểu nhìn anh. Anh biết mình lỡ lời nên nói chuyện khác lảng tránh.

Ăn xong Lâm Âu đưa cô lên núi ngắm nhìn khung cảnh thành phố. Người đàn ông đứng rất gần Sanh Tiêu.

“Sanh Tiêu, anh biết chúng ta chỉ là liên hôn giữa hai nhà. Nhưng anh lại muốn chúng ta tìm hiểu thêm.”

Sanh Tiêu ngước nhìn người đàn ông trước mặt. Dưới ánh trăng, người đàn ông như mặt toả sáng, đẹp vô cùng. Bàn tay Lâm Âu nắm lấy tay Sanh Tiêu, mười ngón tay đan xen.

Hai người quay mặt nhìn xuống phong cảnh bên dưới.

Đó cũng là lần đầu, Sanh Tiêu cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ người đàn ông bên cạnh. Trái tim cô đập rộn lên, hai má đỏ ửng.

Hình như cô đã biết rung động thì phải?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play