Sắc mặt cô bi thương, đau đớn nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng vẻ quật cười. Điều này làm hắn kinh ngạc. Hắn chưa từng thấy ở cô trước đây. Tay hắn đột ngột bị hất ra. Sanh Tiêu cười khẩy nhìn về phía Mẫn Nhi. Lời từ miệng khiến cô ả cứng đờ:

“Mẹ tôi nói đúng! Cô lấy gì chứng minh đó là con của anh trai tôi? Anh trai, nói không chừng cô ta không chỉ ngủ với một mình anh. Còn rất nhiều tên đàn ông khác.”

Mẫn Nhi bị lời này chọc đến phát điên. Cô ta như uống tiên dược, đột ngột hết đau đứng dậy bước về phía Sanh Tiêu. Lúc cô ta vung tay lên, Sanh Tiêu đã dùng tay mình nắm chặt cổ tay cô ta hất mạnh xuống.

Lần đầu là hất tay Duật Tôn. Lần thứ hai, đương nhiên có chút kinh nghiệm. Sanh Tiêu dùng hết sức lực của mình đẩy ngã cô ả.

Giọng cô ta uất ức: “Tôn… Anh còn đứng nhìn? Anh làm gì đi?”

Sanh Tiêu lần đầu trong rất nhiều năm quật cường quát lại, dù đang rất run nhưng giọng cô nghe có chút lực hơn:

“Anh trai, tôi khuyên anh tốt nhất là dứt khoát với cô ta. Đừng để người khác ăn ốc rồi bắt anh đổ vỏ.”

“Tôn…Em không có!”

Sanh Tiêu lấy hơi hét lớn khiến Mẫn Nhi im bặt:

“Tôi còn chưa nói xong ai cho phép cô nhảy vào? Tôi nói cho cô nghe, chuyện con của cô là do mẹ tôi quyết định. Chuyện này không liên quan đến tôi. Cô muốn tìm đi tìm mẹ tôi đi!”

Sanh Tiêu vừa nói vừa run. Cô cố gắng đứng thẳng người, hiên ngang bước ra khỏi cửa.

Vừa ra đến cửa, thấy không có người đuổi theo. Sanh Tiêu mới đưa tay chóng trên vách tường tựa vào. Một tay ôm ngực thở hổn hển.

Duật Tôn bất ngờ về cô em gái hờ này. Tong lúc hắn còn đang suy nghĩ, Mẫn Nhi không biết từ lúc nào đã đến ôm chân của hắn.

“Tôn… Anh nghe em nói. Nhất định là con của anh. Em không có ai khác ngoài anh.”

Duật Tôn cười xoa đầu cô ả: “Có thật không?”

Mẫn Nhi khóc lóc gật đầu.

Duật Tôn đột nhiên hất chân đá Mẫn Nhi sang một bên. Cô ta đau nên la lên:

“Tôn…”

Hắn ngồi xuống, tay vỗ nhẹ má của Mẫn Nhi:

“Nhưng mà quả thật là tôi không biết sau lưng tôi, cô có làm gì khác không.”

Con cũng mất rồi. Tôi chơi cô cũng chán rồi. Cút đi!”

Hắn đi ra ngoài mặc kệ người con gái trong phòng không ngừng gào thét gọi tên hắn. Hắn đi không nhanh không chậm vậy mà đã đuổi kịp em gái nhỏ.

Hắn nắm cổ áo của Sanh Tiêu lôi cô đi. Sanh Tiêu bị mất thế hai chân líu ríu đi theo lực kéo.

“Thả tôi ra… Anh còn muốn gì nữa?”

Duật Tôn nhếch miệng lên cười:

“Em gái, em tỏ ra yếu đuối để ai xem. À mà vừa rồi lại tỏ ra bất khuất kiên cường. Nói không chừng nếu em đi làm diễn viên. Em sẽ đạt giải cánh diều vàng.”

“Anh trai, buông ra.”

“Em gái nhỏ, em làm tôi mất vui em tính sao?”

Hắn kéo cô rất nhanh. Với một người còn chưa khỏi ốm như cô làm sao lại hắn bây giờ? Mặc kệ cô la hét hay từ chối. Hắn vẫn kéo cô vào trong xe.

Xe của hắn đưa hai người đến trước cửa quán ba. Hắn kéo cô vào trong phòng bao cao cấp nhất.

Người ngoan ngoãn như Sanh Tiêu chưa bao giờ đến nơi như vậy. Cô rất sợ. Muốn đập cửa bỏ chạy nhưng bị hai tên chặn ngoài cửa ngăn lại. Sanh Tiêu sợ hãi nhìn về phía Duật Tôn:

“Anh muốn gì?”

Dù ngồi ở trong bóng tối nhưng sự cao quý và bướng bỉnh bẩm sinh, coi trời bằng vung của hắn được tôn lên rất rõ thông qua đôi mắt.

Dù chỉ là đang ngồi nhưng cái khí thế hùng hổ, hăm dọa bật rõ.

Hắn khẩy tay một cái. Ngoài cửa 5 thanh niên xăm trổ bước vào.

“Em gái, vừa rồi em nói người ta bẩn. Không biết em có nghĩ đến hậu quả?”

Sanh Tiêu lùi bước. Chân đụng ghế của phòng bao ngã ngồi xuống.

“Anh nói vậy là có ý gì?”

“Hay là em nói tôi tuỳ tiện? Loại gái nào cũng có thể động vào?”

Thấy đám người đó đến gần. Sanh Tiêu gào lên:

“Duật Tôn, tôi không có nói anh. Người tôi nói là cô ta. Anh phân biệt cho rõ.”

Duật Tôn nâng ly rượu, hắn lơ đễnh lắc nhẹ. Nỗi hoảng sợ trong mắt Sanh Tiêu khiến hắn thấy vô cùng thoả mãn. Cuộc vui sắp bắt đầu.

“Em hại tôi mất đi đồ chơi rồi. Sanh Tiêu, em nói tôi phải làm sao?”

Sanh Tiêu phát hoảng rồi. Cô thấy người đàn ông trước mắt không phải là người nữa. Hắn chính là hiện thân của ác quỷ. Sanh Tiêu vươn tay lấy chai bia ở trên bàn đập mạnh xuống. Chai bia vở được một nửa. Những mảnh thuỷ tinh lộn xộn rơi xuống còn chừa trên thân chai mấy mảnh sắc nhọn. Cô chĩa mũi chai nhọn về phía những tên xăm trổ trước mặt. Hai tay không ngừng run lên. Chỉ cần người đàn ông bước đến một bước. Cô lại run run nói:

“Các người đừng qua đây. Ai qua đây tôi giết người đó!”

Nếu không phải bị dồn vào bước đường cùng, sẽ không thấy bên trong con người yếu đuối còn có một tinh thần mạnh mẽ quật cường.

Sanh Tiêu rất sợ mất đi trong sạch. Cô còn chưa yêu ai. Còn chưa biết tình yêu là gì. Càng nghĩ càng muốn phản kháng. Càng nghĩ càng không muốn chết. So với chết thì phản kháng là tốt nhất.

Thấy Duật Tôn vẫn cười như xem trò hay, Sanh Tiêu hận không thể đem hắn xuống tầng địa ngục. Ném hắn cho cẩu ăn.

“Duật Tôn, anh đúng là một tên súc sinh. Tôi có chết cũng phải kéo anh theo!”

Nghe xong lời đe dọa này, hắn còn cười lớn hơn nữa. Hắn vỗ tay nhàn nhạt nói:

“Sanh Tiêu, em thương anh trai đến vậy sao? Với sức của em, chỉ một tên thôi là bầm dập hết rồi. Còn nghĩ có thể kéo tôi đi cùng sao?”

Sanh Tiêu tính toán đường đi. Lợi dụng thân hình gầy gò của mình cô chạy nhanh đến cạnh hắn. Đám người cũng đuổi theo cô. Một màn lộn xộn ở trong phòng khiến kịch hay càng thêm hấp dẫn. Còn chưa kịp cười, cần cổ của Duật Tôn thấy lành lạnh. Sanh Tiêu chính là đang cầm mảnh thuỷ tinh áp vào cổ anh.

“Mau cút hết cho tôi. Nếu không, 5 người các người có 10 cái mạng cũng không đền nổi mạng hắn.”

Duật Tôn không hề hoảng sợ. Hắn càng lúc càng hứng thú:

“Haha. Sanh Tiêu, rốt cuộc cô tính làm gì?”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play