Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đã về đến nhà.

Cái gọi là nhà thật ra chỉ là một căn nhà có rào tre bao quanh, hai phòng đơn, phòng đông và phòng tây, phía ngoài phòng tây có một phòng nhỏ, đó là phòng bếp, cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái bếp và một cái nồi, còn có một ít bát, đũa, chảo.

Chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy hết căn bếp sơ sài này.

Chu Dã vừa về đến nhà đã múc nước trong lu uống ừng ực, anh sợ vợ phá mất con nên anh chạy một mạch lên núi, trời lạnh nhưng cả người anh toàn mùi mồ hôi.

Tất cả đều là mồ hôi lạnh! Sợ hãi!

Nhưng anh không vội tắm rửa sạch sẽ mà nói với Bạch Nguyệt Quý: “Vợ à, em vào nhà nghỉ ngơi trước đi, anh xuống dưới nấu nước, ăn cơm trưa xong anh sẽ bắt một con gà, đảm bảo trước khi ngủ tối em sẽ có thịt gà hầm để ăn.”

Thật ra Bạch Nguyệt Quý là một người thuộc dạng Phật hệ, trước nay cô đều không tranh không đoạt, nhưng học tập có thành tích rất tốt, sau khi tốt nghiệp có công việc tiền lương khá cao, cô không cần phải tranh giành bất cứ thứ gì, gần như từ lúc sinh ra cô đã có khí chất của một bông hoa sống cuộc đời giàu sang, phú quý.

Mặc dù cô có hơi lo lắng cha mẹ sẽ không chịu nổi nếu biết cô đã ra đi, nhưng cô là người tới đâu hay tới đó, cho nên dọc theo đường trở về, cô cũng đã tính toán kỹ, bắt đầu thích nghi với cuộc sống ở nơi này.

Vào nhà, Bạch Nguyệt Quý nhìn cách trang trí trong phòng.

Ngoại trừ một cái giường đất còn có tủ quần áo, tủ đựng đồ.

Bạch Nguyệt Quý biết khi chia nhà, Chu Dã bị anh trai và chị dâu khiến cho không xu dính túi, nói là chia, nhưng thật ra là đuổi.

Căn nhà này và cả những đồ vật bên trong đều là do Chu Dã tự mình tạo nên.

Nhìn thì tưởng là không có đồ gì, không có cái gì đáng tiền, nhưng Bạch Nguyệt Quý lại không cảm thấy như vậy, bởi vì cái thời đại này vô cùng thiếu thốn, có thể có một nơi như vậy để sống yên ổn đã là rất tốt rồi.

Đặc biệt là chăn đệm trong phòng đều là đồ mới, nồi, bát đũa, chảo, chậu trong phòng bếp và tủ đựng đồ đều là đồ mới cả.

Đây đều là những đồ cô mua về sau khi cưới, ban đầu khi Chu Dã còn độc thân, chỉ cần ăn no là được, không phải lo lắng cái gì, nhà là nơi để ngủ, ngoài ra Chu Dã cũng ít khi ở nhà.

Giờ cô đã tới rồi cho dù trong tâm trí vẫn không hướng về ngôi nhà này, nhưng đây vẫn là “nhà” của Chu Dã.

Cô đang mải suy nghĩ thì thấy Chu Dã bước vào.

Nhìn người đàn ông này phải cao đến một mét tám mươi ba, đầu đinh, sạch sẽ, gọn gàng, nhìn có vẻ vô tư, gương mặt nở nụ cười tinh quái, nếu như anh thêm một chút kiêu ngạo thì đó chính là dáng vẻ bất cần đời, có lẽ người bình thường sẽ không thích, nhưng từ nhỏ đến lớn Bạch Nguyệt Quý là người tuân thủ quy tắc nhưng cô lại khá thích kiểu đàn ông phản nghịch này.

Người này không chỉ có gương mặt đẹp trai, dáng người của anh cũng rất chuẩn, đúng là phù hợp với tiêu chuẩn của cô.

Chu Dã không biết anh được vợ đánh giá rất cao, đi đến mở tủ chứa đồ: “Vợ ơi, anh lấy cho em một bánh hạch đào và một cốc sữa mạch nha.”

Anh đưa đồ cho vợ, rồi chỉ trứng bắc thảo trong tủ: “Ở kia có ba cân trứng gà bắc thảo, hôm nay anh mới mang về, vợ muốn ăn thì lấy ăn nhé.”

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh: “Đúng lúc em có hơi đói bụng, anh pha cho em một cốc đi.”

Chu Dã không nói hai lời, liền đi lấy bình nước ấm pha một cốc sữa mạch nha cho vợ, đưa luôn cả bánh hạch đào đến trước mặt cô: “Vợ, nhanh ăn đi, lót bụng trước, chờ nước sôi anh sẽ nấu mì trứng gà cho em ăn.”

Bạch Nguyệt Quý nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nhướn mày: “Khẩu phần ăn hôm nay của em tốt thật đấy, sữa mạch nha thêm bánh hạch đào, còn có mì trứng gà và con gà to ngoài kia nữa. Mấy ngày nữa mới bắt đầu phát lương, em nhớ là nhà chúng ta không đủ công điểm, cùng lắm cũng chỉ được chia mấy chục cân lương thực đúng không? Hiện giờ ăn nhiều như thế, trong nhà còn đủ tiền tiêu không?”

“Đủ tiêu, đủ tiêu, vợ đừng lo lắng, lần trước anh lên núi đào được cây nhân sâm ngàn năm được một trăm đồng, anh không thiếu tiền!” Chu Dã cười tủm tỉm nói.

Anh nhận ra cô thực sự muốn cùng anh sống thật tốt, bắt đầu quan tâm đến chuyện cuộc sống sinh hoạt sau này

“Lần trước mà anh nói là chuyện mấy tháng trước.” Bạch Nguyệt Quý nhắc nhở, nhân sâm ngàn năm là nói bậy.

Chu Dã ho khan: “Vợ, em đừng lo lắng, anh nhất định sẽ không để em phải đói bụng.” Chắc chắn anh không thể nói thật với cô được, nhỡ cô đi báo cáo anh thì phải làm sao?

Bạch Nguyệt Quý nhìn anh: “Em sống với anh ba tháng, biết anh có năng lực, em cũng sẽ không hỏi đến tận cùng chuyện này nhưng nửa đêm anh ra bên ngoài, cũng phải nghĩ đến em và con.”

Chỉ một câu nói khiến trái tim Chu Dã đập liên hồi, nhìn cô, anh có hơi lo lắng thêm chút chờ mong hỏi: “Vợ, em…… Em thực sự bằng lòng chung sống với anh sao?”

“Con cũng có luôn rồi, anh nghĩ sao?” Bạch Nguyệt Quý uống một ngụm sữa mạch nha thơm ngào ngạt, dịu dàng nhìn anh: “Trước kia em không hiểu chuyện, nhưng hôm nay, lúc em đi lên núi thì em suy nghĩ rất nhiều, em cảm thấy điều quan trọng vẫn là sống cùng anh qua ngày, chuyện khác để ngày sau rồi nói.”

“Được, được, được, chuyện khác để ngày sau rồi nói.” Chu Dã kích động, ôm vợ vào ngực.

Chu Dã coi như có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng anh cũng chờ được ngày này.

Bạch Nguyệt Quý dịu dàng dựa vào vai anh, được anh ôm lấy, dù trên người anh có mùi mồ hôi nhưng mà vẫn còn một mùi vị khác, mùi này cực kỳ dễ ngửi.

Một lúc sau cô nói: “Em đi nấu cơm.”

“Anh đi, anh đi, không cần em làm, chỉ cần anh ở nhà thì em không cần phải làm gì cả.” Chu Dã nói, mặc dù anh có hơi quyến luyến cảm giác được ôm vợ, nhưng anh cũng lo lắng cô sẽ đói bụng.

Hiện giờ một người đói là đói cả hai người.

Anh để cô uống sữa mạch nha, ăn bánh hạch đào lót dạ, cầm trứng gà và mì sợi ra ngoài.

Nấu mì sợi rất nhanh, nước sôi thì thả mì vào, nấu một lúc là được.

Trước đó Chu Dã đã đổ đầy nước trong lu, anh và vợ anh không giống nhau, cho dù trời lạnh, anh uống nước đá cũng không thành vấn đề, nhưng vợ anh thì khác, nước phải đun sôi rồi mới uống, hiện giờ cô có thai nên càng không thể qua loa được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play