Sau khi cô ngã xuống sinh non, tuy rằng Chu Dã cực kỳ thất vọng về cô nhưng vẫn cõng cô xuống núi, tới chân núi liền gặp phải ba người bọn họ.
Dưới sự sắp xếp của Mã Quyên, cô bị nâng trở về chỗ ở của thanh niên trí thức, dọc theo đường đi làm tất cả mọi người nhìn thấy bộ dáng đầy người là máu của cô, tin tức mang thai hơn nữa còn cố ý phá thai lập tức truyền khắp cả đại đội Ngưu Mông!
Vốn dĩ ấn tượng của cả đại đội Ngưu Mông với cô đã không tốt, lần này liền càng trượt xuống tận đáy cốc, bởi vì cô đã làm cho đại đội Ngưu Mông trở thành trò cười cho các đại đội khác.
Sau đó càng truyền càng quá đáng, trực tiếp truyền thành nữ thanh niên trí thức bị hán tử ở nông thôn cưỡng ép mang thai, cô phá thai làm mất nửa cái mạng!
Còn có người cố ý chạy tới đại đội xem náo nhiệt, lại còn có cơ quan đơn vị lại đây kiểm tra đối chiếu sự thật!
Dù sao chính là làm trò cười cho bàn dân thiên hạ.
Mà tất cả những điều này là điều mà bạn tốt Mã Quyên này cực kỳ muốn nhìn thấy.
Tên thật của Đổng thanh niên trí thức là Đổng Kiến, anh ta là thanh niên trí thức cũ, xuống nông thôn từ năm 1968, đội trưởng do các nam thanh niên trí thức chọn ra, làm người bổn phận phúc hậu.
Trần thanh niên trí thức tên là Trần Tùng, là anh em tốt của nam chính Đặng Tường Kiệt trong cuốn sách này, đều không phải thứ tốt gì.
Đi đến trước mặt bọn họ, Bạch Nguyệt Quý biết rõ còn cố hỏi: “Quyên Nhi, Đổng đại ca, Trần đại ca, sao mọi người lại tới đây?”
Chu Dã còn đang đỡ vợ của mình, anh nhìn ba người thanh niên trí thức một cái, gật đầu với Đổng Kiến một cái, còn hai người khác thì anh không thèm quan tâm.
“Chúng tôi nghe Mã thanh niên trí thức nói, cho rằng cô sẽ xảy ra chuyện.” Đổng Kiến nói.
Mã Quyên nhìn hai người trước mắt còn đang dắt tay, trên mặt còn có ba phần mất tự nhiên, đánh giá Bạch Nguyệt Quý cười nói: “Nguyệt Quý, cô không có việc gì đúng không? Thật sự làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cô lên núi là vì luẩn quẩn trong lòng chứ!”
“Đang êm đẹp sao tôi lại luẩn quẩn trong lòng được?” Bạch Nguyệt Quý không hề buông cái tay đang đỡ mình của Chu Dã ra, nói với Đổng Kiến: “Đổng đại ca, đã khiến anh phải đi một chuyến tay không rồi, tôi mang thai, trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại, nghe Quyên Nhi nói lúc cô ấy bực bội cũng thích lên núi thổi gió núi nên tôi mới lên núi, không có chuyện gì cả”.
Giọng nói mềm mại thật sự có thể trấn an lòng người.
Nhưng mà ánh mắt Chu Dã lại quét về phía Mã Quyên, Mã Quyên bị đôi mắt hẹp dài sắc bén của anh nhìn chằm chằm, nhịn không được thấy da đầu tê dại.
Xuống nông thôn hai năm, cô ta biết rõ tên lưu manh Chu Dã này chính là kẻ cứng đầu nhất trong thôn, đánh nhau cũng hung ác nhất!
“Đúng là rất hiệu quả, thổi gió núi xong liền nghĩ thoáng rất nhiều chuyện” Dường như Bạch Nguyệt Quý không phát hiện ra, vẫn cười nói.
Đổng Kiến không nghe ra được, thấy Bạch Nguyệt Quý thật sự không xảy ra chuyện gì liền nói: “Không sao là tốt rồi”
Trần Tùng thì âm thầm liếc Mã Quyên một cái, trong mắt cũng mang theo bất mãn, rõ ràng nói là Bạch Nguyệt Quý sẽ sinh non, sẽ gây ra chuyện cười lớn, kết quả lại chỉ có thế này?
“Mọi người trở về đi, chúng tôi cũng trở về đây” Bạch Nguyệt Quý xua tay, không muốn dây dưa nhiều với mấy người này liền rời đi cùng Chu Dã, nhưng cô cũng không cần anh phải đỡ nữa.
Chu Dã rất muốn đỡ vợ, nhưng mà vợ không cho nên anh cũng không dám, hiện tại anh vẫn còn chưa hiểu rõ thái độ của vợ nữa.
Nhìn bộ dạng hòa hợp của hai người thì Đổng Kiến hơi bất ngờ, chẳng qua anh ta cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nói với Trần Tùng và Mã Quyên: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Đổng Kiến vừa đi, Trần Tùng không buồn nể nang gì, nhìn chằm chằm Mã Quyên: “Chuyện gì đây? Lúc nãy cô bảo đảm với tôi là Bạch Nguyệt Quý sẽ khiến mọi thứ rối tung lên không thể quay về được cơ mà?”
Mã Quyên buồn bực: “Tình huống hiện giờ nằm ngoài dự kiến của tôi, tôi còn tưởng rằng cô ta sẽ phá bỏ đứa nghiệt chủng trong bụng!”
Cô ta nói bóng nói gió bên tai người phụ nữ không có đầu óc Bạch Nguyệt Quý rằng hãy lên núi tìm nơi hoang vắng, để cô suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục tình yêu với Đặng Tường Kiệt nữa hay không.
Mã Quyên nói xong câu đó còn nhìn chằm chằm vào bụng của Bạch Nguyệt Quý lắc đầu, thở dài, tỏ ý nếu như không có đứa con này thì tốt.
Trước đó Bạch Nguyệt Quý nghe lời cô ta, muốn khiến Đặng Tường Kiệt hối hận nên mới kết hôn với người đàn ông quê mùa theo đuổi cô là Chu Dã.
Chuyện lớn như kết hôn còn nghe theo lời cô ta thì chuyện nhỏ như phá bỏ đứa nghiệt chủng trong bụng khiến Bạch Nguyệt Quý thân bại danh liệt chẳng phải chỉ trong một giây sao?
Cho nên cô ta tìm người nói với Chu Dã, để Chu Dã đến trước ngăn lại, sau đó gọi người đến thu dọn tàn cuộc.
Cô ta nghĩ xong hết rồi, chỉ không nghĩ đến Bạch Nguyệt Quý lại an toàn xuống núi.
“Cô còn nói sau khi cô ấy và thằng lưu manh kia kết hôn thì ngày nào cũng chịu dày vò đau khổ, sống một ngày dài bằng một năm, tôi thấy cô ấy và thằng nhà quê lưu manh kia sống rất tốt, đi đường xuống núi còn phải để hắn dìu!” Trần Tùng nói.
Mã Quyên nhìn bộ dáng ghen tỵ của anh ta.
Lúc trước, cô ta và Bạch Nguyệt Quý cùng xuống nông thôn, ở lại chỗ này làm thanh niên trí thức, Bạch Nguyệt Quý nhờ vẻ ngoài mà trực tiếp trở thành “một bông hoa” trong đội thanh niên trí thức, Trần Tùng cũng từng thổ lộ với cô nhưng bị Bạch Nguyệt Quý trực tiếp chế giễu, nói cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không lấy cái gương mà soi lại mặt xem mình là loại người gì.
Sau đó anh ta vì yêu sinh hận với Bạch Nguyệt Quý.
“Ánh mắt của Bạch Nguyệt Quý bị sao vậy? Cô ấy coi loại người như cô thành chị em tốt, coi thằng nhà quê đó thành báu vật!” Chỉ có duy nhất thanh niên ưu tú như anh ta là không lọt được vào mắt cô!
Mã Quyên: “……” Muốn mắng chửi người.
Trần Tùng không kiên nhẫn nói: “Lần sau đưa tới thông tin chính xác hơn đi!”
Anh ta nói xong thì rời đi, để lại một mình Mã Quyên, cô ta thấy hôm nay đã làm việc vô ích, lại còn bị tên lưu manh Chu Dã kia để ý, đúng là mất nhiều hơn được, xem ra trong khoảng thời gian ngắn, cô ta không thể đi tìm Bạch Nguyệt Quý, sau một thời gian sẽ đến hỏi chuyện xảy ra hôm nay!