“Cũng không phải là uể oải, nhưng trước đó nhìn cô ít nhiều cũng có cảm giác nặng nề áp lực, thật giống như bị cái gì đè nặng, nhưng hiện giờ thì lại giống như đã trút được gánh nặng rồi, toàn thân đều nhẹ nhàng thoải mái.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chị Lý cũng gật đầu, “Đúng đúng đúng, chính là cảm giác này!”

Khóe miệng Trương Kiều Mai không nhịn được mà nở một nụ cười nhàn nhạt, trên người cô có sự thay đổi cũng là chuyện hết sức bình thường, bởi vì từ trước đến nay cô đều phải lo lắng, lo rằng cuối cùng mình sẽ phải thỏa hiệp với hiện thực, chọn đại một người đàn ông chẳng ra gì về nhà.

Lúc ấy điều gì sẽ chờ đợi cô? Cô không sợ phải nuôi cha mẹ mình, điều mà cô sợ là cô không chỉ phải nuôi cha mẹ mà còn phải nuôi thêm một người đàn ông ăn bám và cả bọn trẻ sau này nữa.

Nếu tất cả gánh nặng đó đè hết lên vai cô, cho dù cô tự nhận là mình mạnh mẽ không khác gì đàn ông thì cũng sẽ có lúc sức cùng lực kiệt.

Nhưng bây giờ đã khác rồi.

Ngày ấy cô thấy Cố Quảng Thu vác một túi lương thực đến để làm sính lễ, đó là một túi lương thực không hề nhẹ, phải khoảng năm mươi cân, thế mà anh ấy lại vác một cách nhẹ nhàng, vác thẳng vào nhà cho cô.

Dù người đàn ông này không biết nói cũng không khéo léo, nhưng Trương Kiều Mai càng nhìn càng hài lòng, nghĩ rằng đây là người đàn ông sau này của mình, cô chỉ cảm thấy tương lai thật đáng mong chờ.

Chị Lý và Bạch Nguyệt Quý cũng nhìn thấy cô mỉm cười, cũng quay sang nhìn nhau mỉm cười.

“Cô đang làm quần áo cho ai thế?” Bạch Nguyệt Quý chế nhạo.

Trương Kiều Mai cầm quần áo trong tay áp vào trước ngực, đường kim mũi chỉ thẳng tắp đều đặn, thật là không có gì để chê.

“Làm áo cho cha em.” Trương Kiều Mai liền nói.

Chị Lý nói: “Năm ngoái thím Trương có đến chỗ chị chơi, chị có nhìn thấy thím ấy may áo cho chú Trương, với cái kích cỡ này thì chú Trương không thể mặc vừa được, cái này phải là áo cho một người đàn ông vạm vỡ.”

Trương Kiều Mai cười liếc nhìn chị ấy một cái, “Đã biết rồi mà các chị còn cố hỏi làm gì.”

“Thật là không tồi.” Chị Lý cười cười nói với Bạch Nguyệt Quý, “Sau này nhất định tháng ngày của anh họ Chu Dã sẽ rất tốt, nhìn xem có người vợ hiền huệ thế này, còn may quần áo cho anh ấy nữa.”

Bạch Nguyệt Quý cũng cười, nhưng cũng cảm thấy vui mừng cho Cố Quảng Thu và Trương Kiều Mai, “Nhất định những ngày tháng sau này của hai người sẽ rất tốt.”

Trương Kiều Mai cười nói: “Cuộc sống của cô với Chu Dã cũng rất tốt.”

“Còn không phải sao, em xem khí sắc của cô ấy đi, thật là vừa trắng vừa mịn.” Chị Lý cũng nhìn về phía Bạch Nguyệt Quý.

Trong khoảng thời gian này, khí sắc của Bạch Nguyệt Quý rất là tốt, làn da của cô vốn đã trắng, hiện giờ ăn uống tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, càng thêm vẻ trắng trẻo hồng hào, vừa nhìn đã thấy vui mừng rồi.

Chu Dã rất thích véo khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô rồi cắn một cái.

Ba người phụ nữ vừa làm việc vừa nói nói cười cười.

Bạch Nguyệt Quý thấy thời gian sắp tới liền cất quần áo cũ đang vá cho Chu Dã đi, “Chị dâu, Kiều Mai, em đi về trước.”

“Tôi về cùng cô.” Trương Kiều Mai cũng muốn đi cùng.

Chị Lý bảo hai cô đi từ từ thôi.

Bạch Nguyệt Quý đi ra ngoài cùng Trương Kiều Mai, vừa đi vừa nói một hồi, sau đó mới tách ra ai về nhà nấy.

Bạch Nguyệt Quý trở về liền nhìn thấy Chu Dã đang ngủ, cô cũng biết đêm nay anh phải ra ngoài nên không gọi anh dậy, ăn bữa cơm chiều đơn giản rồi bắt đầu trau chuốt lại bài viết của mình.

Mấy ngày nay cô viết rất giản lược, hôm nay sẽ trau chuốt lại rồi gửi bài đi nộp.

Chu Dã có tỉnh lại một lần rồi lại ngủ thiếp đi, đến tận chín giờ tối anh mới thức dậy ăn cơm, sau đó đóng cửa cẩn thận rồi đội tuyết đi ra ngoài.

Bên ngoài trời có gió và tuyết rất lớn, nhưng lúc này Chu Dã lại phải ra ngoài. Nói thật, trong lòng Bạch Nguyệt Quý có chút luyến tiếc.

Nhưng mà trước mắt bản thảo mà cô gửi vẫn chưa có tin tức, hơn nữa điều kiện trong nhà có hạn, luyến tiếc cũng không có cách nào cả.

Bởi vì chỉ khi anh đi ra ngoài thì mới có thể mang về một vài thứ tốt để bồi bổ. Hiện tại cô có thai nên không thể chỉ ăn khoai tây khoai lang mỗi ngày được. Trên núi cũng không phải thường xuyên bắt được những con thú hoang dã, sau hai ngày lên núi, anh đều trở về tay không.

Tuy rằng, đêm khuya xách đòn gánh ra ngoài thật sự không dễ dàng chút nào, nhưng từ trước đến giờ Chu Dã đều không thèm để ý, bao lâu anh mới ra ngoài một chuyến đâu? Hơn nữa trước kia lúc chưa cưới vợ, anh vẫn làm như vậy.

Trước tiên, anh đến nơi bán thịt khô mà anh đã đặt mua trước đây, thịt khô không nhiều lắm, cũng chỉ có bốn miếng, mỗi miếng khoảng nửa cân.

Nhưng chỉ có thịt khô thôi thì không đủ, anh còn muốn mua một chút thịt lợn tươi để mang về cho vợ anh ăn. Nhưng mà hôm nay lại không có thịt heo, chỉ có thịt bò.

 “Thịt bò ở đâu ra vây? Còn nhiều như vậy, không phải bị nhiễm bệnh chết đấy chứ?” Chu Dã nhìn anh ta dọn thịt lên, hỏi.

Thịt bò thì càng hiếm hơn so với thịt lợn, nên anh cũng muốn mang về một ít cho vợ anh ăn. Nhưng anh phải hỏi cho rõ ràng, nếu mà bị bệnh chết thì chắc chắn không lấy.

“Không phải nó bị bệnh chết, chỉ là già rồi cho nên mới giết thịt. Không cần phiếu, một cân tám xu, anh muốn lấy bao nhiêu?” Người đàn ông cường tráng đó hỏi anh.

Bởi vì thịt bò không có nhiều mỡ nên giá rẻ hơn khá nhiều so với thịt lợn.

“Lần buôn bán tiếp theo là khi nào?” Chu Dã hỏi.

“Năm sau, ngày mười lăm tháng giêng.”

Khoảng thời gian mua bán tiếp theo là vào năm sau ư? Chu Dã nghe vậy lập tức không do dự cắt một nhát dao lên miếng thịt. Người đàn ông cường tráng nhướng mày nhìn anh: “Nhiều như vậy, anh có đủ tiền mua không?”

Chu Dã gật đầu: “Không thành vấn đề!” Nếu sang năm anh mới đi lần nữa thì không phải anh nên lấy nhiều một chút về hay sao?

Người đàn ông cường tráng lập tức không để ý đến anh, và cắt cho anh hai mươi cân thịt bò. Anh ta chia thành mấy phần theo yêu cầu của Chu Dã, sau đó tiền trao cháo múc.

Chu Dã cũng mua thêm một ít những thứ khác, chẳng hạn như trứng gà. Anh lấy một chiếc giỏ tre đựng trứng gà có năm cân trứng, và lấy thêm hai cân trứng vịt muối.

Thấy có kẹo sữa anh cũng muốn lấy một túi để cho miệng vợ anh thêm ngọt ngào.

Táo thì không có, nhưng cũng may còn có lê trắng. Chu Dã thấy vợ anh vẫn rất thích ăn lê đông lạnh, cho nên anh cũng lấy một túi.

Anh cũng lấy một lượng kha khá những cái khác như là tôm khô và rong biển.

Bên trong có đồ ăn anh phải mang về cho vợ, ngoài còn có một ít đồ dùng rất hiếm có, đều không dễ mua ở bên ngoài.

Sau khi đóng gói xong những thứ này, Chu Dã lập tức im lặng rời khỏi nơi này.

Sau khi đến một nơi, Chu Dã lập tức lấy mấy thứ này chia ra. Anh muốn chọn ra tất cả những thứ định mang về nhà như thịt khô, hai miếng thịt bò to, cùng với kẹo sữa, lê trắng, tôm khô và rong biển, rồi dùng miếng vải gói lại.

Anh nhìn xung quanh. Sau xác định không có ai, anh lập tức trèo lên cây đại thụ ở bên cạnh giống như con khỉ leo cây, rồi giấu gói vải đó đi. Anh đặt rổ trứng gà và trứng vịt muối vào với nhau, rồi treo lên cây.

Trèo xuống khỏi cây, anh gói chỗ thịt bò còn lại để bán cùng với một ít đồ vật thượng vàng hạ cám khác. Anh lập tức xuất phát đi bán hàng.

Trước khi đi, anh còn đặc biệt cẩn thận kỹ lưỡng xóa sạch toàn bộ những dấu chân đó.

Bởi vì anh cũng có mắt xích buôn bán tiếp theo nên không cần phải đi từng nhà bán chúng, tất nhiên sẽ nhanh hơn.

Khoảng 12 giờ đêm, anh bắt đầu đi bán những thứ này. Khoảng ba giờ anh đến dưới gốc cây đại thụ để lấy gói hàng của mình, anh gỡ rổ trứng gà trứng vịt muối đó xuống để kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, anh mới quay về nhà.

Vất cả cả một đêm, lúc anh về đến nhà đã vào hơn 5 giờ gần 6 giờ sáng. Nhưng bởi vì trời lạnh, nên cơ bản cũng không có người nào cả. Nhưng mà ngay cả khi như vậy, Chu Dã cũng đặc biệt đi vòng một vòng rồi mới trở về nhà.

Tối hôm qua Bạch Nguyệt Quý đi ngủ từ sớm nên khi nghe âm thanh thì lập tức tỉnh dậy.

“Vợ à, là anh.” Chu Dã ở ngoài cửa nhỏ giọng nói.

Bạch Nguyệt Quý mặc áo bông vào và lập tức đi tới mở cửa cho anh: “Anh mau vào nhà đi.”

Chu Dã vừa xách theo gói hàng với giỏ tre đi vào nhà, đồng thời nhanh chóng đóng chặt cửa lại: “Vợ, em quay lại trên giường đất đi, đừng để bị lạnh.”

Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy trên đầu và lông mày của anh đều có tuyết, sắc mặt cũng tái nhợt vì lạnh, lập tức nhanh chóng đi rót nước ấm cho anh.

“Anh uống một chút nước ấm cho người ấm áp.”

“Anh không sao, em mau quay về trên giường đất đi.” Chu Dã nhận lấy và nói.

Bạch Nguyệt Quý khẽ gật đầu, quay lại trên chiếc giường đất ấm áp, đắp chăn nhìn anh. Anh chồng thô lỗ này nhà cô thật sự không hề dễ dàng.

Sau khi Chu Dã uống nước ấm cũng hồi phục lại, cười tủm tỉm, nói: “Vợ à, tối hôm qua em ngủ ngon không?”

“Không có anh ở nhà, không quen. Em lăn qua lộn lại rất lâu mới ngủ được.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.

Chu Dã vừa nghe thấy lời này, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng. Vợ anh thật sự khiến người khác đau lòng.

“Em xem anh mang gì về cho em này.” Chu Dã đến gần thơm một cái, cầm giỏ và gói hàng đến bàn bên giường đất. Anh mở nắp giỏ tre ra, bên trong có một rổ trứng gà và trứng vịt muối lớn.

“Bao nhiêu vậy?” Bạch Nguyệt Quý nhìn trứng, hỏi.

“Năm cân trứng gà và hai cân trứng vịt muối.” Chu Dã mỉm cười, lại lấy đồ vật ở rìa bên ngoài ra, mấy miếng thịt khô, một bó rong biển, một túi tôm khô, còn có kẹo sữa với lê trắng. Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là hai miếng thịt tươi kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play