“Không cần không cần, việc này đều do Chu Dã lo lắng bố trí ở cả hai bên, tôi chỉ truyền lời mà thôi.” Chị Lý vội vàng xua tay.

Sau khi chị Lý ra về, trên mặt bà mợ khó giấu được vẻ vui mừng, nói với Chu Dã: “Tiểu Dã à, cháu đã giúp cậu mợ giải quyết được vấn đề lớn nhất trong lòng rồi đấy!”

“Mợ đừng trách cháu lôi kéo anh Quảng Thu đến làm hàng xóm với nhà cháu là tốt lắm rồi.” Chu Dã cười cười.

“Cái này có gì mà trách? Để Quảng Thu cưới một quả phụ hoặc một cô gái ngốc thì mới bị người ta chê cười!” Bà mợ nói, “Cô gái này mợ nhìn rất là ưng, là một người gọn gàng ngăn nắp, không tệ chút nào!”

Bà mợ cũng không trì hoãn nữa, trở về cùng Cố Quảng Thu, Bạch Nguyệt Quý đưa rổ trứng gà cho bà mợ cầm về.

“Đây là trứng gà mợ đã đổi từ hàng xóm đến cho cháu, giữ lại mà ăn!” Bà mợ nói.

Bạch Nguyệt Quý nhìn về phía Chu Dã, ý bảo anh từ chối, thời buổi này trứng gà quá quý giá.

Kết quả người này lại nói: “Đây là tấm lòng của mợ, em cứ giữ lại đi.”

Bà mợ cười nói: “Chúng ta đi về trước, chờ chọn được ngày lành thì lại bảo Quảng Thu đến đây.”

Chu Dã cười gật đầu, đi cùng Bạch Nguyệt Quý tiễn hai mẹ con họ ra cửa.

“Anh cũng thật là, nhiều trứng gà như vậy, sợ là phải đến hai cân, giữ lại hết, bên đó còn có trẻ con nữa.” Bạch Nguyệt Quý nói.

Chu Dã ôm cô đi về phòng, “Có gì quan trọng đâu, cũng chỉ là hai cân trứng gà, anh tìm cho Quảng Thu một cuộc hôn nhân tốt như vậy, ăn hai cân trứng gà của cậu mợ cũng không thành vấn đề.”

Bạch Nguyệt Quý nghĩ đến Cố Quảng Thu và Trương Kiều Mai, “Ban đầu chưa thấy hai người bọn họ, hôm nay gặp mặt, thật ra em cảm thấy bọn họ rất phù hợp với nhau.”

Duyên phận chính là một chuyện vô cùng kỳ diệu, hai người Trương Kiều Mai và Cố Quảng Thu vừa gặp đã ưng nhau rồi.

Điều cần phải nói là tốc độ đính hôn và kết hôn thực sự vô cùng nhanh nhẹn.

Ngày hôm sau Cố Quảng Thu đã cầm thiệp đến, bên trên viết ngày đưa sính lễ và ngày kết hôn.

Cũng không có sính lễ gì đặc biệt, Cố Quảng Thu vác một túi lương thực đến, thời buổi này có không ít người dùng lương thực làm sính lễ, thậm chí có rất nhiều người còn chẳng có lương thực đưa đến mà vẫn kết hôn như thường.

Ngày cưới cũng sắp đến, chính là mười ngày sau, trước đó, hộ khẩu của Cố Quảng Thu đã được chuyển đến đại đội Ngưu Mông.

Có các bậc bề trên quyết định, cuộc hôn nhân này được tiến hành vô cùng suôn sẻ, rất là nhanh chóng.

Cho nên đến khi mọi người biết được thì cuộc hôn nhân giữa Trương Kiều Mai và Cố Quảng Thu đã như ván đóng thuyền.

“Không phải Trương Kiều Mai không muốn đi lấy chồng hay sao, sao giờ lại đồng ý lấy vậy?” Các cô các dì chuyên nắm bắt tin tức nhanh nhạy nghe tin Trương Kiều Mai sắp lấy anh họ của Chu Dã thì đều sợ ngây cả người.

Chị Lý liền cười giải thích với mọi người, “Không phải không muốn lấy chồng, cô ấy chỉ sợ đi lấy chồng rồi thì không còn ai chăm sóc cha mẹ cô ấy nữa.” Chị còn là bà mối được nhận bao lì xì nữa đó, tuy chỉ có hai đồng thôi nhưng việc này rất có ý nghĩa, chị cũng rất là vui mừng.

“Thế bây giờ chẳng phải là vẫn cứ đi lấy chồng đó sao?” Chị Trương nói.

Chị Chu đứng bên cạnh nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên là cậu mợ không coi nhà chị là người một nhà!

Nhà họ và hai cậu mợ đều ở đại đội Ngưu Mông, kết quả là chuyện lớn như chuyện Cố Quảng Thu kết hôn với Trương Kiều Mai mà chị lại hoàn toàn không hề hay biết!

Chị Lý nói, “Đúng là sẽ lấy chồng, nhưng hiện giờ hộ khẩu của Quảng Thu đã được chuyển đến đại đội Ngưu Mông chúng ta, sau khi kết hôn, cậu ấy sẽ đến ở tại nhà họ Trương, sau này sinh con thì một đứa sẽ mang họ Trương, đương nhiên Quảng Thu cũng sẽ chăm sóc hai cô chú nhà họ Trương, cậu ấy sẽ làm việc chăm chỉ chứ không phải là con rể đến ở nhờ ăn bám đâu!”

“Còn có thể làm như vậy à?”

Các bà các cô nghe thấy thế thì sợ ngây cả người.

“Sao lại không được, quy củ là chết, còn người mới là sống.” Chị Lý cười.

Mà khi biết được người đề xuất ra ý tưởng để chàng rể đến ở cùng rồi chăm sóc cha mẹ nhà gái, lại còn cho một đứa con mang họ nhà gái thay thế cho yêu cầu ban đầu là nhà trai đến ở rể của Trương Kiều Mai là do Chu Dã nghĩ ra…

Thì có ai mà không khen đầu óc Chu Dã thật là thông minh lanh lợi?

Với tình hình của Cố Quảng Thu, không tốn một đồng nào mà có thể cưới được một cô gái tài giỏi như vậy, lại còn được ở trong ngôi nhà lớn của nhà họ Trương, mấu chốt là lại không bị coi là ở rể, chỉ cần cho một đứa con mang họ Trương là được.

Phải nói thẳng ra là mọi người đều có lời trong cuộc mua bán này!

Sao trước kia bọn họ lại không nghĩ ra cách này kia chứ?

Thời buổi này muốn xây nhà không phải là một việc dễ dàng gì, đặc biệt là một căn nhà có hai gian nhà ngói như nhà họ Trương, trước kia chú Trương tham gia quân ngũ, có tiền trở về xây nhà, có không ít người thích căn nhà của nhà họ Trương, nhưng vì Trương Kiều Mai muốn tìm người ở rể nên chẳng một người đàn ông tốt nào muốn cả.

Nhưng nếu có một cách trung hòa như vậy thì trong thôn có rất nhiều thanh niên đồng ý đó!

Chỉ là hiện giờ đã quá muộn!

Biện pháp này của Chu Dã cũng khiến đám ăn chơi rảnh rỗi trong thôn như Lý Thái Sơn trợn tròn cả mắt.

Trong số bọn họ có không ít người để ý đến Trương Kiều Mai.

Chỉ có điều dù để ý đến Trương Kiều Mai, nhưng lại muốn cô hạ thấp yêu cầu, sau này còn không phải là tùy bọn họ muốn làm gì thì làm hay sao?

Cả đám đều chờ ngày được ăn bám.

Nhưng không ngờ nửa chừng lại có một kẻ nhảy ra phá đám!

Những người khác không dám đến trước mặt Chu Dã mà oán trách, nhưng Lý Thái Sơn thì dám.

Chu Dã liếc nhìn anh ta một cái, “Cậu cần phải biết rõ rằng đó là anh họ của tôi, còn thân hơn cả anh ruột nữa đó.”

“Tôi cũng là anh em của anh mà, tôi cũng gọi anh là anh, lần trước tôi đến nói với anh là chú thím Trương ưng ý với tôi, sao anh không nói ý này với tôi!” Lý Thái Sơn gân cổ nói.

Chu Dã vỗ vỗ bả vai anh ta, “Kỳ thật không phải tôi làm anh mà lại không muốn giải quyết chuyện lớn cả đời của cậu, thật sự là việc này không phù hợp với cậu. Cậu cho rằng chú thím Trương dễ nói chuyện lắm à? Có biết vì sao họ lại chọn anh Quảng Thu nhà tôi không? Đó là vì lúc trước anh Quảng Thu có đến làm nền nhà giúp tôi, thấy anh ấy làm việc chăm chỉ, lại đồng ý chăm sóc cô chú Trương lúc tuổi già, hiểu không? Anh ấy chuyển hộ khẩu sang đại đội Ngưu Mông không phải là để Trương Kiều Mai nuôi mình, anh ấy phải làm việc ngoài đồng, phải làm trụ cột làm lao động chính trong nhà. Cậu đừng có chỉ nghe người ta nói về chỗ tốt, cũng phải nhìn xem anh Quảng Thu phải trả giá những gì chứ?”

Lý Thái Sơn hơi sửng sốt, nhưng không thể không nói là sau khi nghe rõ thì đúng là như vậy thật.

Đúng là anh ấy không hề đến nhà người ta làm con rể chỉ ăn không chơi không, người con rể này còn phải chăm lo cho cha mẹ vợ, họ đều cần phải ăn cơm.

Còn anh ta thì đến cả bản thân mình còn không nuôi nổi, bảo anh ta nuôi họ thì chẳng phải là anh ta sẽ mệt chết đi được hay sao?

“Sang năm hãy đi ra đồng làm việc chăm chỉ với tôi, nhìn xem đã già đầu rồi, thật sự không thể cứ ăn chơi lêu lổng mãi được.” Chu Dã nói.

Lý Thái Sơn nhăn nhó, “Tôi còn muốn chơi tiếp, làm việc nhà nông mệt chết đi được.”

“Mệt cũng phải làm, chúng ta phải biết chịu khổ trước thì mới được sướng sau chứ, chờ cậu lấy vợ sinh con rồi, con cái lớn lên thì có thể gánh vác công việc, vậy thì cậu sẽ nhàn rỗi thôi.”

Lý Thái Sơn, “……” Chờ đến ngày tháng năm nào đây.

“Nói mới nhớ, Vương Nhị Anh đâu, sao gần đây không gặp cậu ta.” Chu Dã chuyển chủ đề, hỏi.

Lý Thái Sơn nói: “Cậu ta chạy đến thôn khác đánh bạc rồi.” Nói rồi lại mắng chửi người ta, “Cái tên chó đó, không thèm để ý gì đến tôi, chắc là sợ tôi vay tiền đó!”

“Không theo đuổi thanh niên trí thức Mã nữa à?” Chu Dã nhướng mày.

“Thanh niên trí thức Mã nào có dễ theo đuổi như vậy chứ? Làm gì cũng phải dùng tiền, mà cậu ta làm gì có tiền, thanh niên trí thức Mã chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái.”

Lý Thái Sơn nói, “Rất là thực tế!”

“Hiện nay bên ngoài rất là phức tạp, bảo Vương Nhị Anh chú ý một chút, đừng có dính líu vào.”

“Tôi cũng nhắc cậu ta rồi, cậu ta không thèm phản ứng lại, tôi lười nên mặc kệ cậu ta.”

Lý Thái Sơn nói chuyện với Chu Dã một lúc thì trở về.

Chu Dã liền về phòng đi ngủ, bởi vì đêm nay anh phải đi ra ngoài.

Bạch Nguyệt Quý đang ở nhà chị Lý, còn gọi cả Trương Kiều Mai đến nói chuyện phiếm, sau khi quyết định kết hôn, thần thái của Trương Kiều Mai đã trở nên khác trước.

Tuy trước kia Trương Kiều Mai không hề oán giận gì cả, nhưng khi nhìn cô ấy, Bạch Nguyệt Quý có cảm giác rất là nặng nề, áp lực.

Nhưng hôm nay nhìn thì dường như cảm thấy Trương Kiều Mai đã nhẹ nhõm đi không ít.

“Người đã đính hôn nhìn đã thấy khác ngay rồi, như trên sách nói thì chính là vui mừng ra mặt đấy.” Chị Lý vừa nhặt đậu vừa cười nói.

Trương Kiều Mai cười, “Chị đừng có trêu chọc em.”

“Không phải trêu chọc, tôi cũng cảm thấy như vậy, nhìn cô có tinh thần hơn trước nhiều.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Trương Kiều Mai sắp lấy Cố Quảng Thu, sẽ trở thành chị em dâu với Bạch Nguyệt Quý, đương nhiên Bạch Nguyệt Quý không thấy có gì phải khách sáo.

Trương Kiều Mai vừa khâu vá quần áo vừa hỏi: “Thế lúc trước trông tôi rất uể oải à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play