Chẳng trách Bùi Diễn lại gấp gáp như vậy. 

Độc trong người Tống Tri Vi đã bị hạ từ khi còn ở đất Thục. 

Nó không lấy mạng tỷ ấy nhưng sẽ khiến tỷ ấy khó mang thai. 

Mà nếu có thai rồi cũng sẽ bị sảy. 

Tỷ ấy vào cung mới ba tháng mà đã mang thai hài tử của Bùi Diễn. 

Cái thai này được mấy tháng rồi? 

Sợ là hai người họ sớm đã qua lại? 

Cũng đúng. 

Từ nhỏ ta đã ở thôn trang, thanh mai trúc mã thực sự của Bùi Diễn, trước nay vẫn là Tống Tri Vi. 

Ta lang thang trong Ngự Hoa Viên, theo bản năng đặt tay lên bụng mình. 

Ta cũng từng có một hài tử. 

Nhưng khi được 6 tháng, đã bị Bùi Diễn ban một chén thuốc bỏ thai, xóa sổ.. 

Khi đó hắn ôm ta, hôn ta hết lần này đến lần khác: 

“Nguyên Nguyên, nếu không có nàng thu hút sự chú ý của phụ hoàng, ta sẽ bị phụ hoàng lãng quên mất.” 

“Ta đây cả đời làm một phế Thái Tử cũng không sao, nhưng sao có thể để nàng cả đời theo ta chịu khổ?” 

“Nguyên Nguyên, đừng sợ, nàng là thê tử của ta, tương lai, chúng ta sẽ lại có rất nhiều, rất nhiều hài tử.” 

Nhưng hiện tại, thê tử của hắn là người khác. 

Người sẽ cùng hắn có rất nhiều, rất nhiều hài tử, cũng là người khác. 

Ta quay về Thần Lộ Cung, Lâm Lang hoảng hốt: 

“Nương nương! Hoàng Hậu lại gây khó dễ cho người sao?!” 

Ta lắc đầu. 

Chỉ là ta còn chưa quen. 

Chưa quen với việc chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, người bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi. 

Để ta ngủ một giấc. 

Ngủ một giấc dậy là sẽ tốt thôi. 

Ta tắm gội, đổi xiêm y. 

Ngủ một giấc này, ta đã mơ thấy rất nhiều chuyện cũ năm xưa. 

Thật ra ta với Bùi Diễn cũng không phải chỉ có mười năm tình cảm. 

Năm ta 10 tuổi đã từng gặp hắn một lần. 

Khi đó hắn làm rơi ngọc bội tùy thân, hoảng loạn tìm kiếm. 

Là ta nhặt được, trả lại cho hắn. 

Sau khi hắn hồi kinh đã viết thư cảm tạ ta. 

Sau đó, chúng ta thư từ qua lại trong vòng năm năm. 

Vào năm ta cập kê, cả hai đã thổ lộ tình cảm với nhau. 

Cho nên ta không bao giờ ngờ được, người hắn thật sự yêu lại là Tống Tri Vi. 

Đêm tân hôn, dưới lớp khăn hỉ trùm đầu, ta nhìn thấy ngọc bội đeo bên hông hắn đã cực kỳ vui mừng. 

Ta mơ thấy cảnh ta chẳng hề ngượng ngùng, sung sướng tự nhấc khăn hỉ lên. 

Chàng thiếu niên mặc hỉ phục đỏ thẫm, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, tràn đầy vui mừng không giấu nổi. 

Ngẩn người thật lâu, chàng nhoẻn miệng cười, nghiêm túc chắp tay thi lễ: 

“Là lỗi của vi phu, để nương tử chờ lâu rồi.” 

Khi đó hắn nói, tương lai dù hắn là Thái Tử, hay là Hoàng Đế. 

Thì vĩnh viễn vẫn là phu quân của ta. 

Phu quân của một mình ta. 

Nhưng hôm nay, ta đã nghe thấy Tống Tri Vi gọi hắn là “phu quân”. 

Gọi thật ngọt ngào. 

Lòng ta đau đớn khôn nguôi. 

Mở mắt ra liền thấy Bùi Diễn đang đứng trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play