Chiều tối, Tống Tri Vi phái người tới gọi ta qua đó.
Như mong muốn của Bùi Diễn.
Ta và Tống Tri Vi gặp nhau, tỷ ấy không cần quỳ trước mặt ta.
Người phải quỳ là ta.
Ta ngoan ngoãn quỳ dưới đất, Tống Tri Vi nghiêng người dựa trên sạp.
“Nghe nói muội muội nguyện lấy thân nuôi cổ, giúp ta giải độc?”
Tiến cung ba tháng, Tống Tri Vi được nuôi đến trắng nõn hồng nhuận.
Không đợi ta đáp lời, tỷ ấy đã cười tươi như hoa:
“Thật vất vả cho muội muội.”
“Lý ma ma, lấy tượng Quan Tâm Tống Tử lần trước bệ hạ cầu cho ta ra đây, thưởng cho muội muội.”
“À… suýt nữa ta quên, thân thể muội muội hiện tại, sợ là Quan m đích thân tới cũng bó tay hết cách.”
Tống Tri Vi bật cười, nhóm cung nhân cũng cười theo.
Xem đi, đây chính là tỷ tỷ người gặp người thích của ta đó.
Phụ thân ta thương tỷ ấy.
Khi ta chào đời, tỷ ấy bệnh nặng nên đổ cho ta khắc tỷ ấy.
Nhẫn tâm đưa ta đến thôn trang.
Mẫu thân ta xót tỷ ấy.
Năm đó người có hôn ước với Bùi Diễn là tỷ ấy.
Nhưng Bùi Diễn đã bị phế, tỷ ấy không muốn xuất giá.
Mẫu thân liền gọi ta hồi phủ, thay tỷ ấy gả cho Bùi Diễn.
Đến giờ, ngay cả Bùi Diễn cũng yêu tỷ ấy.
“Có chuyện gì mà cười vui vậy?”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Bùi Diễn bước chân vào cửa điện.
Tiếng cười nhạo lập tức im bặt.
Ta cúi thấp đầu: “Các nàng đang cười thần thiếp, gà mái mà vĩnh viễn không thể đẻ trứng.”
Bùi Diễn nghiêm mặt: “Làm càn!”
Nhóm cung nhân đồng loạt quỳ xuống.
“Ai bắt Thần phi quỳ?”
“Trẫm đã hạ lệnh, Thần phi ở trước mặt trẫm cũng không cần quỳ cơ mà!”
“Các ngươi to gan…”
“Phu quân ~” Tống Tri Vi thướt tha đứng lên.
Kéo kéo tay áo Bùi Diễn: “Hung dữ như vậy làm gì?”
“Dọa hài nhi trong bụng thần thiếp sợ rồi này.”
Lông mi ta run rẩy.
Ngẩng đầu lên liền thấy Tống Tri Vi đang hờn dỗi kéo tay Bùi Diễn đặt lên bụng.
Bùi Diễn thật cẩn thận, thật tò mò khẽ chạm vào bụng tỷ ấy.
Nhận thấy ánh mắt của ta, hắn khẽ liếc qua, môi giật giật.
Cuối cùng chọn bỏ qua ta.