"Khụ khụ." Tôi uốn tới ẹo lui như có đinh cắm ở dưới mông: "Tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Anh ấy chỉnh âm lượng tivi xuống thấp hơn một chút, không thèm nhìn tôi cái nào: "Nói."

"Tết năm nay, anh có dự định gì?" Tôi móc đầu ngón tay yếu ớt mở miệng.

Anh ấy cau mày, dường như có chút không kiên nhẫn: "Đừng vòng vo."

"Tôi... Tôi muốn... Muốn cùng anh..." Tôi móc đầu ngón tay đến nỗi sắp tróc cả da rồi, vẫn cảm thấy khó mà mở miệng được.

Trong lúc rảnh rỗi không xem tivi, anh ấy lười biếng bố thí cho tôi một ánh mắt: "Dứt khoát một chút, muốn cùng tôi làm gì?"

"Tôi muốn ăn Tết cùng anh!" Tôi giậm chân một cái, nói một mạch.

"Bố mẹ tôi cũng ở thành phố này, chắc chắn tôi phải đón Tết cùng bọn họ." Anh ấy quay đầu nhìn tôi, chậm rãi cười: "Cùng tôi về nhà ăn Tết, cô chắc chứ?"

Tôi có một giây cứng đờ: Bị bố mẹ mình vứt bỏ quá lâu, tôi quên mất rằng người ta cũng có bố mẹ.

Nhưng mà cùng anh ấy về nhà ăn Tết, ý nghĩa và hương vị đã hoàn toàn thay đổi, nhưng nếu không đi lại không biết sắp xếp lịch trình như thế nào...

"Chắc chắn, bố mẹ anh cũng là bố mẹ tôi mà!" Tôi tràn đầy tự tin và lẽ sống: "Bọn họ đều là những người nhìn tôi trưởng thành, lâu rồi không gặp mặt chắc cũng nhớ tôi nhỉ?"

Da mặt anh ấy giật giật rõ rệt: "Bố mẹ tôi có nhiều bạn bè, năm mới còn có hàng xóm láng giềng chúc Tết lẫn nhau, cô ở đó không tiện."

"Nhưng mấy người bạn chơi thân với tôi đứa thì đã kết hôn đứa thì ở với người yêu, tôi ở cùng thì càng không tiện..." Tôi chắp tay trước ngực mà thở dài, thề đảm bảo: "Tôi có thể ở trong phòng không ra, đảm bảo không quấy rầy các chú các dì, xin anh đấy."

Bố mẹ của Thường Hiểu thích yên tĩnh, sau khi về hưu thì mua một căn biệt thự ở ngoại thành rồi chuyển đến đó. Căn nhà ba phòng ngủ này tiện cho việc đi làm ở trong thành phố, vậy nên trở thành nơi ở thường xuyên của Thường Hiểu.

Hàng xóm chúc Tết mà anh ấy nói - có trời mới biết là thật hay giả.

"Xin đấy xin đấy..." Tôi giả vờ đáng thương đến mức điêu luyện, chỉ thiếu điều lăn một vòng ở trên mặt đất nữa thôi.

Thường Hiểu gõ từng cái lên thành ghế sô pha, dường như đang cân nhắc.

Tôi vẫn đang ở trong tư thế cầu khấn, cũng không thúc giục.

"Thêm cô cũng được, nhưng mà tôi có điều kiện." Mắt anh ấy hơi nheo lại.

"Không thành vấn đề." Chưa nói điều kiện, tôi đã mặt mày hớn hở mà đồng ý.

"Được, mười giờ ngày mai cùng tôi đi gặp một người." Anh ấy khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lười biếng.

Nghe thấy lời này, tâm hồn hít drama của tôi lại rục rịch: "Nam hay nữ?"

"Nữ." Anh ấy tăng lại âm lượng tivi: "Ngày mai ăn mặc xinh đẹp một chút, đừng để tôi mất mặt."

"Xời." Tôi vặc lại anh ấy không chút khách khí: "Chị đây không trang điểm, ra ngoài cũng vẫn xinh đẹp áp đảo như thường!"

Anh ấy không nói chuyện, khóe miệng cong lên thành một độ cong nhỏ vui vẻ.

Nhất thời trong lòng tôi như có hươu con chạy loạn...

Không sợ người đẹp cười, chỉ sợ người đẹp cười còn say lòng người hơn cả gió xuân, "Chiêu cười" đã hạ gục tôi...

Cho đến khi gặp được người muốn gặp, tôi mới biết mình đã hy sinh cái gì...

Không ai khác, người mà Thường Hiểu dẫn tôi đi gặp là Lý Uyển Thu, bạn gái cũ của anh ấy, người phụ nữ đá anh ấy khiến anh ấy phải chịu tổn thương nghiêm trọng.

Tôi chưa từng đối mặt trực tiếp với Lý Uyển Thu, nhưng sau khi biết cô ấy là bạn gái của Thường Hiểu, tôi đã từng lén nhìn cô ấy vô số lần.

Mái tóc của cô ấy được buộc ở sau ót bằng một sợi dây tơ tằm, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ dài quá gối, dưới chân đi một đôi boot da thật cao gót cổ ngắn màu đen, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất nho nhã ung dung.

Nếu như dùng hai chữ để hình dung, Thường Hiểu hơn ba mươi tuổi là "Chín chắn", vậy thì Lý Uyển Thu hơn ba mươi tuổi lại là "Phong nhã", nhưng không thể phủ nhận, hai người bọn họ có thể xưng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

Tình cảm ngày xưa của bọn họ, tôi đã từng nghe nói bóng gió được một ít.

Cùng là sinh viên y IQ hơn người, đều học lên thạc sĩ, còn là một mối tình vườn trường siêu siêu đẹp.

Chỉ tiếc là trước khi tốt nghiệp bác sĩ, Lý Uyển Thu đã lén liên hệ với một bệnh viện hạng I ở Thượng Hải, cũng thông qua tuyển chọn nhờ vào thành tích chuyên ngành xuất sắc, sau khi nhận được offer thì dứt khoát xuôi nam, ngay cả lý do chia tay cũng không nói với Thường Hiểu.

17 tuổi thi đại học, học lên thạc sĩ 8 năm, bây giờ Thường Hiểu 31 tuổi vẫn độc thân, trước đây không lâu tôi còn thấy sợi dây chuyền nhẫn khắc chữ "WQ" ở nhà anh ấy.

WQ, Uyển Thu*, tình cảm sâu đậm như vậy, tôi thật sự rất hâm mộ.

*Phiên âm của Uyển Thu trong tiếng Trung là Wan Qiu.

Nhưng mà trên chiếc nhẫn xỏ qua sợi dây chuyền đó có khảm kim cương, trông rất nữ tính, tôi chưa từng thấy Thường Hiểu đeo lần nào...

Người yêu cũ gặp nhau chẳng khác nào đấu trường Tu La, tôi lặng lẽ bưng nước trái cây lên nhấp một ngụm nhỏ, cố gắng giả vờ như không tồn tại.

Nhưng hiển nhiên là Lý Uyển Thu không bỏ qua cho tôi, cô ấy cười tủm tỉm nhìn tôi: "Cô là bạn gái của Thường Hiểu?"

Câu hỏi này vừa xảo trá lại vượt quá khả năng, tôi không biết câu trả lời chính xác là gì, bèn biết điều nhìn về phía Thường Hiểu.

Tôi muốn nói "Phải", nhưng tôi có lòng gian mà không có gan chó.

Thường Hiểu bình tĩnh ôm lấy bả vai tôi: "Ngày mai cô ấy sẽ cùng tôi về nhà gặp bố mẹ."

Anh ấy vừa nói ra lời này, suýt nữa tôi đã ân cần thăm hỏi Tào Tháo*.

*Ý là hoang mang nghi ngờ cuộc đời.

Đúng là tôi sẽ cùng anh ấy về nhà ăn Tết, về nhà cùng anh ấy thì đương nhiên sẽ gặp bố mẹ anh ấy, ý là ý này, nhưng tại sao nói ra từ trong miệng anh ấy lại có vẻ kỳ lạ như thế chứ?

Lại còn nói ở trước mặt bạn gái cũ của anh ấy.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, dùng ánh mắt chất vấn.

"Không phải sao?" Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, trong nụ cười có giấu dao.

Tôi sợ luôn.

Thôi bỏ đi, những so đo trong thế giới người trưởng thành của bọn họ, không phải loại tiên nữ bé nhỏ như tôi có thể tham dự vào, tôi quyết định nhận thua.

"Chào cô, tôi là Tạ Vãn Tình." Tôi dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất, mỉm cười tự giới thiệu.

"Tạ Vãn Tình?" Lý Uyển Thu liếc nhìn Thường Hiểu một cái, ý cười trong mắt càng tăng lên: "Chúc mừng anh, cuối cùng cũng đạt được ước muốn."

"Tạm được." Mặt mày Thường Hiểu buông xuống, nhàn nhạt đáp lời.

Đang chơi trò bí hiểm gì đây?

Tôi nghe mà mơ mơ màng màng, sắp phải nghi ngờ "Hộ khẩu Trái Đất" của mình luôn rồi.

Cũng không biết rốt cuộc là do mạch não của sinh viên y không giống bình thường, hay là do tôi không phải loài người, không có cách nào hiểu được môn ngôn ngữ cao thâm này...

Chào hỏi vài câu đơn giản xong, thấy Thường Hiểu không muốn nói đến tôi, Lý Uyển Thu cũng rất tự nhiên mà thay đổi chủ đề.

Sau đó là thời gian bọn họ thảo luận y học, tôi thì: Ăn ăn ăn.

Sau khi có một cuộc điện thoại gọi Thường Hiểu đi, Lý Uyển Thu đưa cho tôi một tờ giấy ăn.

"Giả làm bạn gái của Thường Hiểu nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật, là một người xinh đẹp." Lý Uyển Thu nở nụ cười rực rỡ.

Động tác nhận giấy ăn của tôi ngừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play