Thường nói năm mới tình hình mới, bắt đầu từ năm 21 tuổi, tình hình năm mới của tôi chỉ còn lại một chuyện: Xem mắt.

Bốn năm trôi qua, tôi gặp gỡ vô số đàn ông trong làng xem mắt, luyện được một bộ mặt dày siêu cấp vô địch.

Xem mắt thất bại lần thứ n, tôi chán nản thất vọng kéo cô bạn thân đi nhảy bungee.

Để cho hợp với cảnh, lúc chạy lấy đà tôi còn the thé giọng kêu lên: "Chị là người phụ nữ mà các cưng có chết cũng không chiếm được!"

Không ngờ chân trái vấp chân phải, tôi lăn thẳng xuống vách núi bằng tư thế ngã lộn nhào, tiếng thét chói tai tan nát cõi lòng vang tận mây xanh...

Cô bạn thân lén công khai video lên mạng, trong vòng một đêm tôi đã trở thành người phụ nữ đỉnh nhất internet, mọi người gọi là "Chị gái lốc xoáy".

Bố mẹ chê mất mặt nên mua vé máy bay trốn đi Tam Á khẩn cấp.

Đêm đó tôi ôm gối đi gõ cửa nhà ánh trăng sáng: "Nam thần, anh có thiếu đồ trang sức không, cái loại biết làm ấm chăn ấy..."

"Đồ trang sức thì không thiếu, nhưng mà thiếu một người giúp việc, cô được không?" Thường Hiểu khoanh tay nhìn tôi, ánh mắt nghiền ngẫm.

Anh ấy có một gương mặt tuấn tú tựa như quan ngọc, lúc này đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, càng có vẻ đẹp trai bức người.

"Dễ nói dễ nói mà, quét dọn chỗ nào trước?" Tôi vén tay áo lên định xông vào cửa.

Cánh tay dài của anh ấy duỗi ra, dễ dàng giữ tôi lại: "Nói đi, lại muốn chỉnh con thiêu thân nào?"

"Hu hu, bố mẹ tôi không cần tôi nữa, tôi ở nhà một mình sợ lắm..." Tôi rũ mái tóc dài xuống, giả vờ nhỏ bé đáng thương lại bất lực.

Là cô gái đỉnh nhất internet, nhưng thực tế tôi lại sợ bóng tối, sợ sấm sét, sợ ở một mình, những nhược điểm này không những không thay đổi theo tuổi tác tăng lên, mà còn chứng tỏ bốn chữ "Cô gái yếu đuối" một cách hoàn hảo.

Bố mẹ hết cách, mỗi khi đi công tác đều phải nhét tôi đến nhà Thường Hiểu, tôi là khách quen của nhà anh ấy nên anh ấy cũng biết rõ những nhược điểm này.

Nhưng mà tôi đã dùng lý do bố mẹ tôi không ở nhà để lừa Thường Hiểu quá nhiều lần, giá trị tin cậy ở chỗ anh ấy quá thấp, vậy nên kết cục của hôm nay rất đáng lo.

Thường Hiểu ngẩng đầu liếc nhìn sang nhà tôi: "Lần này lại không cần cô vì lý do gì?"

Trái tim tôi tắc nghẽn một giây - không ngờ anh ấy không chỉ quen thuộc với nhược điểm của tôi, mà còn rất hiểu tác phong làm việc của tôi.

"Chê tôi không ai thèm lấy, mất mặt..." Tôi nói thật giả lẫn lộn, trong mắt đốt lên ánh sáng hy vọng: "Hay là anh cân nhắc lại đề nghị của tôi đi?"

Tôi và Thường Hiểu là đối thủ một mất một còn từ thời còn tấm bé, nhưng đều đứng trước một vấn đề nan giải là xem mắt.

Điểm khác chính là, tôi từng lăn lộn tiếp xúc với vô số đàn ông trong làng xem mắt, trải qua nhiều lần thử thách nên mắt nhìn trở nên vô cùng bắt bẻ.

Càng quan trọng hơn là tôi có tâm tư kín đáo đối với Thường Hiểu, hồi năm nhất đại học từng đi tìm anh ấy để tỏ tình, không ngờ lại phát hiện anh ấy đã có bạn gái, từ đó trái tim thiếu nữ lụi tàn, không còn rục rịch muốn tỏ tình nữa.

Thường Hiểu là bởi vì tính cách lạnh nhạt EQ thấp lại còn cực ác miệng, sau khi bị người yêu cũ đá thì thề sẽ đẹp một mình.

Sau khi chán nản với những lần xem mắt, tôi từng miệng lưỡi trơn tru lừa gạt Thường Hiểu giả vờ làm người yêu của tôi, còn nói như vậy thì không ai phải đi xem mắt nữa, vui cả làng.

Anh ấy nói một câu "Không cần", trực tiếp bóp chết đề nghị hoàn hảo của tôi không còn một mảnh.

"Chê cô làm mất mặt là thật nhỉ?" Anh ấy lấy điện thoại di động ra, bắt đầu phát chiếc video khiến tôi nổi tiếng: "Lại còn cô gái đỉnh nhất internet, rõ ràng là cô gái ế nhất internet."

Tôi trợn tròn mắt.

Không ngờ rằng, tiếng xấu đã truyền xa đến tận cửa nhà.

"Đừng nói là chú dì, quen cô tôi cũng thấy mất mặt." Anh ấy hừ lạnh một tiếng định đóng cửa lại.

"Đừng mà." Tôi cắn răng duỗi một chân ra giữ cửa lại: "Hai ta có tình cảm nhiều năm như vậy, anh thật sự nhẫn tâm nhìn tôi phòng không gối chiếc tâm hồn lơ lửng nơm nớp lo sợ, trong lòng sợ hãi rồi cuối cùng đột quỵ hay sao?"

Anh ấy nhíu mày quan sát tôi một hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi cho bố tôi, hai người hàn huyên một trận...

"Không lừa anh đúng không..." Nắm tay nhỏ của tôi khẽ vỗ vào trước ngực, đáng thương mà nhìn anh ấy: "Thường Đại Bồ Tát, Tiểu Tình Tình không có anh thì không được, xin hãy chứa chấp~"

Là một cô giáo mầm non dạy đủ loại trẻ, tôi thường xuyên tiếp xúc với trẻ con nên rất am hiểu mấy chuyện tỏ ra dễ thương hay yếu đuối.

"Phạm vi hoạt động của cô giới hạn ở phòng khách, trước bảy giờ sáng nhặt hết tóc tai rụng rồi biến." Anh ấy buông tay nắm cửa ra rồi xoay người đi một cách vô tình.

"OK, tuân lệnh!" Tôi không để ý đến sự cảnh cáo trong lời nói của anh ấy, vội vàng đóng lại cửa nhà mình nhanh như chớp, sau đó nhảy vào một cánh cửa khác.

Nhưng mà do mạnh tay quá nên lúc chạm đất vang lên một tiếng "Rầm", làm anh ấy phải ngoảnh đầu lại lườm một cái.

"Tôi sai rồi, tôi sẽ sửa, xin hãy bỏ qua." Tôi co lại thành chim cút trong nháy mắt.

Anh ấy lạnh mặt đóng cửa phòng ngủ lại, tôi còn nghe thấy rõ tiếng rút chìa khóa ra khỏi ổ khóa chống trộm.

Hành động này, làm như tôi sẽ làm gì anh ấy không bằng...

Tôi cười lạnh một tiếng, hất tóc bước vào phòng khách

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play