Tâm trạng của Miêu Tuệ Tuệ giống như tàu lượn siêu tốc lên xuống, cô không biết phải nói gì để giữ cô gái kia lại, người kia bên đã chủ động trả tiền tiếp tục phòng.
Với những viên tinh hạch này, trấn nhỏ có thể được nâng cấp, Miêu Tuệ Tuệ hào hứng đưa một cái bánh hoa cuộn hoa cho Tô Thanh Thanh
Còn vỗ ngực đảm bảo sẽ dành phòng tốt cho Tô Thanh Thanh.
Trước khi rời đi, Tô Thanh Thanh còn chi hai mươi viên tinh hạch cấp một để mua vài cái bánh bao cuộn và một bình nước đầy.
Miêu Tuệ Tuệ đứng ở cổng, nhìn Tô Thanh Thanh rời đi, cô gái gầy gò mang theo một chiếc túi nhỏ bên người, sải bước về phía trước, bước chân nhẹ hơn rất nhiều so với trước đây.
Con tê giác biến dị ở cổng đã rời đi bởi vì không thể tìm thấy mục tiêu, hành trình trở lại của Tô Thanh Thanh cũng nhanh hơn nhiều bởi vì cô ấy không phải đi săn lùng con thú biến dị.
Cô chọn một con đường không có động vật, thực vật và zombie biến dị, và nhanh chóng quay trở lại căn cứ sau một ngày rưỡi.
Cũng trong lúc này, Miêu Tuệ Tuệ đang kiểm tra bảng điều khiển hệ thống của mình.
Số tinh hạch mà trấn nhỏ vừa thu được đã đủ để thăng cấp, trấn nhỏ lập tức tăng lên cấp hai
Có thêm hai túp lều tranh trong trấn nhỏ, mở khóa một cửa hàng tạp hóa đơn giản, về nông nghiệp cũng mở khóa hạt giống lúa, ngô, khoai, mở khoá phần chăn nuôi, nhưng chỉ có thể nuôi gà. Nhưng hiện tại trong trung tâm mua sắm của hệ thống và những cột khác vẫn là màu xám.
Thấy những đãi ngộ mới Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy vui đến phát khóc, sau khi ăn mì dẹt nhiều ngày như vậy, cuối cùng cô cũng có thể ăn cơm, rau và thịt.
Vẫn còn một chút tinh hạch sau khi tốn để nâng cấp, cô quyết định mua hai túi mỗi loại hạt giống ngũ cốc và rau, giá gà là một viên tinh hạch cấp một, vì vậy cô chỉ cần đặt 30 con gà mái và 30 con gà trống vào trang trại, sau đó chi thêm hai viên tinh hạch để mua hai gói thức ăn chăn nuôi gà. Xong xuôi tất cả, cô bắt đầu thúc giục hai người máy đi làm việc.
Miêu Tuệ Tuệ lại nhấp vào biểu tượng của cửa hàng tạp hóa, một quầy hàng nhỏ ba chiều xuất hiện trước mặt cô, quầy hàng sống động như thật, cô dùng ngón tay kéo cửa hàng tạp hóa, lập tức bản đồ của thị trấn xuất hiện trước mặt cô .Ô màu đỏ thể hiện vị trí không được đặt.
Miêu Tuệ Tuệ tìm một chỗ gần nhà của cô và gần mấy túp lều tranh để đặt cửa hàng tạp hoá.
Sau khi đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, cô lại tiếp tục đi kiểm tra phần thưởng bí ẩn.
Ngay sau khi Tô Thanh Thanh trả tinh hạch để thuê nhà một tháng, Miêu Tuệ Tuệ đã nhận được lời nhắc nhở rằng cô đã đạt được thành tích “người dân đầu tiên” trong trấn nhỏ.
Cô bấm vào thành tích có chấm đỏ, phía sau thành tích có một túi quà.
Một trong những trải nghiệm vui vẻ nhất khi chơi trò chơi là mở túi quà không biết bên trong là gì như này, Miêu Tuệ Tuệ xoa xoa tay, có chút kích động.
Sau khi nhấp vào túi quà, vòng tròn nhỏ xoay vài vòng, trên màn hình xuất hiện một ngôi nhà nhỏ 3D, trên đó có bảng hiệu màu gỗ: Tiệm bánh Hy Vọng.
Ôi trời, có tiệm bánh sao? Trong đầu Miêu Tuệ Tuệ đã hiện ra đủ loại bánh ngọt, nghĩ tới đây nước dãi trong miệng suýt chút nữa chảy ra ngoài.
Cô đặt tiệm bánh mì bên cạnh cửa hàng tạp hóa, sau khi bấm chọn vị trí, cô vội vàng ra ngoài nhà kiểm tra, trong không gian vốn dĩ trống trải bây giờ lại có hai căn nhà nhỏ được bao bọc bởi hàng rào thép màu, hình như vẫn đang trong quá trình xây dựng. .. Không thể nghe thấy âm thanh gì từ bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vật liệu xây dựng rung chuyển.
Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy rất thú vị, cô đi vài vòng xung quanh rào chắn bằng thép, nhưng không có cách nào để tới gần đó, chỉ cần tới gần một chút, phía trên khoảng không sẽ xuất hiện đồng hồ đếm ngược một giờ.
Cô cũng không nóng nảy, tận dụng cơ hội này, lại đi ra phía sau nông trường nhìn nhìn.
Có nhiều đất canh tác để gieo hạt hơn, và trên cỏ còn có mấy con gà đang đi tìm thức ăn, nhìn thấy từng con gà đi qua mặt mình, Miêu Tuệ Tuệ nuốt nước bọt và gọi người máy đang cho gà ăn, bảo nó lấy một con gà trống và đem ra chỗ cô.
Các người máy trong thị trấn tuyệt đối tuân theo lời của Miêu Tuệ Tuệ.
Từ xa, cô đã nhìn thấy người máy đi vào đàn gà,nhanh như chớp tóm lấy một con gà trống, rồi ngoạm cổ rồi đem ra đây.
“Tôi có thể giết nó sao?” Nhìn gà trống còn đang giãy dụa, Miêu Tuệ Tuệ khó khăn hỏi.
“Trưởng trấn cần mở khóa lò mổ,” người máy nghiêm túc trả lời.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn nó, lò mổ chỉ có thể mở khóa ở cấp thứ tư của thị trấn, cấp thứ ba cần 1.000 tinh hạch cấp một, cấp thứ tư cần 5.000, quên đi, cô nên tự giết con gà thì hơn .
Như thể hiểu được sự bối rối của Miêu Tuệ Tuệ, người máy nông trại giơ tay rồi bẻ cổ con gà trống.
Miêu Tuệ Tuệ giật mình hoảng sợ: “…” Tôi cảm ơn.
Chờ đến khi cô đã có thêm một con gà mềm mại mập mạp ở trong tay, tiệm tạp hóa và tiệm bánh đã xây xong, hàng rào thép chắn bây giờ đã nằm la liệt dưới đất, hình ảnh của hai cửa hàng xuất hiện trước mặt của Miêu Tuệ Tuệ.