Tiệm tạp hóa đơn sơ đúng giống với cái tên của nó, chỉ có một căn lều vô cùng đơn giản, dùng vài cái kệ gỗ để bày biện một ít nhu yếu phẩm hằng ngày ví dụ như: gia vị , giấy vệ sinh vệ sinh, khăn tắm,… Mỗi sản phẩm đều được bày biện gọn gàng trên một cái giá riêng.
Phía sau mỗi một kệ để hàng vẫn là người máy như cũ, với đôi mắt to tròn và khóe miệng hơi cong lên, tổng thể vẫn rất đáng yêu.
Sau khi mở khóa cửa hàng tạp hóa, bảng cá nhân của Miêu Tuệ Tuệ còn có thêm một trung tâm mua sắm, chứa nhiều hàng hóa hữu ích, có thể mua với giá rất rẻ và bán trong cửa hàng tạp hóa.
Tinh hạch dùng để nhập hàng ở cửa hàng tạp hóa cũng do Miêu Tuệ Tuệ giữ.
Cửa hàng bánh mì bên cạnh là một ngôi nhà gỗ hình hộp với ánh đèn màu cam và mùi bánh mì thơm lừng toả ra.
Miêu Tuệ Tuệ bước vào cửa hàng bánh, trong này chỉ có một cái kệ thủy tinh với một số bánh mì thông thường ở trong đó, hầu hết đều là bánh mì cắt lát.
Bột mì lấy từ nhà kho của thị trấn nhỏ, phần còn lại sẽ được mua bởi người máy trong hệ thống trung tâm thương mại.
Nếu Miêu Tuệ Tuệ không có đủ hạt tinh hạch, những cửa hàng này sẽ ngừng hoạt động.
Nâng cấp cần tinh hạch, cửa hàng hoạt động cũng cần tinh hạch, cô đột nhiên cảm thấy mình quá nghèo, chắc phải vất vả lắm mới có thể kiếm được tinh hạch.
…..
Tô Thanh Thanh quay trở lại căn cứ rất nhanh, mất một ngày rưỡi đã đến bên ngoài căn cứ.
Đến nơi cách căn cứ không xa,cô thay bộ quần áo sạch sẽ ra, mặc vào bộ quần áo cũ đã giặt ở trấn nhỏ, vì đã giặt sạch nên không còn ngửi thấy mùi kinh tởm như trước đây.
Sau đó, cô nhanh chóng bôi một ít bụi lên mặt và cơ thể, tạo vẻ bụi bặm.
"Chuyện như nào rồi? Cô có hoàn thành nhiệm vụ không?" Cô vừa tiến vào căn cứ, người có quen biết bình thường liền chạy đến hỏi thăm.
“Tôi không bắt được nó.” Đáy mắt Tô Thanh Thanh dâng lên đúng cảm giác mất mát, để cho người đối diện có thể nhìn thấu dễ dàng.
Tô Thanh Thanh bắt gặp được ánh mắt vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ của đối phương.
Đây là thái độ bình thường vào những ngày tận thế, mọi người đều đang sống một cuộc sống tồi tệ, nếu ai đó tự nỗ lực trở nên tốt hơn, họ nhất định sẽ không được chào đón bằng những lời khen hay những tràng pháo tay, mà là sự ghen tị và căm ghét.
Hiện nay, không có nhiều người tốt như Thị trưởng trấn Miêu.
Nam nhân có được đáp án mình muốn, cũng không quá để ý, giả vờ an ủi cô hai câu, rồi xoay người rời đi.
Khóe miệng Tô Thanh Thanh nở nụ cười giễu cợt, cô nhanh chóng đi về phía căn lều nơi mình ở.
…..
…..
Trên đường cao tốc còn cách thành phố H không xa, một chiếc xe nhỏ đang chạy trên đường, mặt đường xuất hiện nhiều vết nứt do thực vật biến dị làm hư hại.
Nhưng Trần Húc đang lái xe lại không quan tâm được nhiều như vậy, vừa lái xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu, sau lưng có một đám bóng đen, tốc độ không hề chậm chút nào.
Nhìn kỹ mấy cái bóng đen đó là zombie với khuôn mặt đáng sợ và tư thế kỳ lạ.
“ Chết tiệt! Nhóm zombie cấp hai này làm sao có thể kiên trì như vậy?!" Người đàn ông vạm vỡ ngồi ở hàng cuối cùng phụ trách việc phòng vệ chửi rủa.
"Nếu không có phụ nữ mang thai trong xe của bọn mình, tôi thật muốn xuống liều mạng với chúng nó!" Một người cao gầy khác Lưu Đông tức giận nói.
Người phụ nữ đang mang bầu trong xe là vợ của người đàn ông lực lưỡng tên Hàn Vĩ, cô ấy đang ôm bụng ngồi trên chiếc ghế được lót bằng nhiều lớp quần áo, đôi lông mày nhíu lại và trong tay còn bế một đứa trẻ bảy, tám tuổi. Cậu bé ôm cánh tay còn lại của cô ấy.
Sau khi tận thế đến, cơ thể của con người ít nhiều đã được thay đổi, sức đề kháng trong cơ thể sẽ tăng lên để phù hợp với hoàn cảnh sống, nếu không người phụ nữ mang bầu và đứa trẻ nhất định không thể kiên trì đến bây giờ.
Ngồi ở phía sau hai mẹ con này là một đôi vợ chồng có mái tóc hoa râm, họ là cha mẹ của Trần Húc, hai người căng thẳng cau mày thỉnh thoảng nhìn sang chỗ con trai đang lái xe, xong lại nhìn mấy con zombie đang đuổi ở phía sau.
Đằng sau họ là ba đứa trẻ nắm chặt tay nhau, đứa lớn nhất mới mười bốn mười lăm tuổi, đứa bé trai chừng mười tuổi, đứa bé gái chừng năm tuổi.
Lái một hồi, phía trước xuất hiện bóng dáng một thành phố, Trần Húc nhấn ga lao tới.
Lợi dụng mấy con đường nhỏ trong thành phố, rẽ trái rẽ phải, số zombie ở phía sau cuối cùng bị diệt hơn phân nửa.
Số lượng zombie còn lại không nhiều, bọn họ không cần phải chạy trốn gắt gao như trước nữa, Trần Húc dừng xe và xuống xe cùng Hàn Vỹ và Lưu Đông để đối phó với lũ zombie còn lại.
Trần Húc là một dị năng giả hệ tinh thần và anh ta có thể trực tiếp phá hủy đầu óc của zombie. Hàn Uy là người có thân thể cường hóa, thân thể cứng như thép, lực phòng ngự cùng lực công kích cực mạnh, mà Lưu Đông lại có dị năng hệ băng, trước khi tận thế đến anh ta là người giao hàng, phương diện về tốc độ cũng được tăng cường.
Ba người phối hợp quét sạch toàn bộ zombie còn sót lại, nhân tiện xử lý một đóa hoa biến dị có mùi bay tới.
Sắc trời tối dần, xe ô tô cũng sắp hết xăng, vì vậy họ phải tìm một nơi để ở qua đêm.