Mình cũng không biết bản thân làm sao nữa, rõ ràng đã tự nhủ sẽ từ bỏ, sẽ tránh xa người ấy... nhưng mình không làm được.
Cứ đi đi, ngẩn ngơ một hồi lại đến trước nhà cậu ấy, phòng khám và tiệm thuốc tây vẫn như thế, mình chỉ định nhìn một chút rồi thôi, không ngờ lại thấy bác Khuê bên trong gọi to tên mình.
Bác hớt hải chạy ra, chỉ sợ sẽ không đuổi kịp mình. Dù bây giờ đã chia tay Nhật Hưng, mình cũng không thể dửng dưng trước bác Khuê được, chỉ lặng lẽ chào bác.
Bác Khuê lưỡng lự một hồi, nằng nặc đòi mình vào uống chút gì đó, bác tận tình pha cho mình một ly nước cam, mãi mới lên tiếng:
- Bác biết thời gian qua vô cùng vất vả với cháu. Bác thật sự chỉ có một thằng con trai, cũng không biết nên hành xử như thế nào. Nhật Hưng thật lòng thương cháu, tình yêu đó chưa bao giờ thay đổi, bác nói thật. Ngày thằng bé nói chia tay với cháu, tối hôm đó, nó như người mất hồn, cứ vật vờ cả đêm không ngủ được. Mấy ngày sau, bác Thắng không chịu nổi thằng con trời đánh ngang bướng, nên gọi điện đặt chuyến bay cho Nhật Hưng đi học ở Hà Nội, để nó hoàn toàn tập trung vào việc thi vào trường y, tiện thể học ở Đại học Y Hà Nội luôn. Bác vốn nghĩ nó sẽ quậy phá một trận rối beng lên, nhưng Hưng vẫn chăm chỉ, ngoan ngoãn theo học lò luyện đại học, kết quả ngày càng tốt hơn, điểm số xem như có thể an tâm vào trường y danh tiếng. Chỉ bởi vì nó tin rằng nếu đậu y, nó sẽ có cơ hội gặp lại cháu...
Sau câu chuyện dài dằng dặc ấy, bác Khuê nhấp một ngụm nước lọc, rươm rướm nước mắt nói tiếp, tay mình đã nắm chặt đến mức móng tay có thể cào nát da thịt bất cứ lúc nào.
- Nhưng chỉ có bác biết, đêm đến, Hưng nó nhớ cháu đến phát điên, những dòng tin nhắn qua cái nick Facebook, nó đọc hết. Thậm chí nửa đêm, bác còn thấy nó ôm đầu khóc nấc từng cơn, bác phải kê thuốc an thần cho Hưng uống... Nếu như không có cháu sót lại trên thế gian này, có lẽ nó cũng chẳng thiết tha sống nữa đâu. Bác nhìn thấy điều ấy mà... Nhật Hưng mắc tâm bệnh, phải đi đến bác sĩ tâm lí đều đặn hàng tuần. Cháu thử nghĩ xem, bố là bác sĩ, mẹ là dược sĩ, vậy mà con lâm bệnh đến thế này, vẫn không thể làm gì được. Hôm cháu nhắn với nó mình không ổn, mặc kệ lời bố răn đe, bỏ qua người mẹ khóc lóc này, nó nhất quyết đòi về Bảo Lộc cho bằng được, đòi về với bạn nhỏ Hân của nó...
Bác Khuê khẽ gọi tên mình, ánh mắt tràn đầy hi vọng, còn nắm chặt lấy tay mình:
- Khả Hân! Làm ơn cứu con trai bác đi mà! Nhìn nó sống khổ sở như vậy, bác cũng sắp muốn chết đây.
- Ăn nói xàm bậy.
Bác Thắng xuất hiện ngay sau bức tường trắng, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như ngày nào, nhưng dường như nỗi lo càng nặng trĩu trên đôi vai của bác ấy, vết chân chim ở khóe mắt hiện rõ, tóc đã bạc hơn nửa.
- Bác vốn nghĩ bản thân mình là người lớn, nhiệm vụ là nuôi con ăn học đàng hoàng, thành người tài. Bao nhiêu năm nay, bác vẫn luôn giữ tư tưởng bảo thủ, gia trưởng. Nhật Hưng cũng vì thế mà trở nên như vậy. Lời đầu tiên, xin lỗi cháu vì đã ngăn cản tình yêu của hai đứa. Lời thứ hai nhờ cháu gửi đến nó rằng bác xin lỗi, xin nó hãy sống tự do như ao ước, muốn học thì học, muốn chơi thì chơi, muốn yêu thì yêu, muốn làm gì cũng được, miễn sao đừng sống như một cái xác khô như thế nữa... Nhờ cả vào cháu!
Lần đầu tiên, mình thấy bác ấy nói nhiều đến vậy, cặp kính còn hơi mờ đi, lòng mình như những con sóng dào dạt, vỗ từng đợt vào bãi cát trắng, mình không biết phải đối mặt với Nhật Hưng ra sao.
Thì ra cậu ấy cũng đau đến buốt tim như mình...
Thì ra không chỉ có mình đau khổ...
Thì ra chúng mình đều yêu đối phương đến cuồng dại...
Sau cuộc trò chuyện ấy, mình lao thẳng về nhà, cái hộp quà đó, mình vội vã mở ra xem.
Bên trong là một chiếc nhẫn bạc đính đá, cùng với một tấm thiệp nhỏ, dù chữ trên bức thiệp màu hồng xinh xắn ấy rất xấu, nhưng vừa nhìn một phát, mình đã nhận ra ngay nét chữ của Nhật Hưng, cậu ấy nắn nót ghi dòng chữ mực đen bằng bút máy:
"Gửi đến bạn nhỏ Hân,
Bác Sĩ Hưng đây! Tao đã suy nghĩ rất kĩ rồi, quả thật tao giận bố vì sự áp đặt, kiểm soát nên mới mạnh miệng nói muốn từ bỏ việc trở thành bác sĩ.
Nhưng dần dần tao mới phát hiện, tao thích việc được chăm sóc cho người khác, thích cứu rỗi cuộc đời những người đáng thương. Bởi vì nếu tao hoàn thành tốt những điều đó, bạn nhỏ Hân của tao càng được sống hạnh phúc hơn. Giấc mơ học y này, đến một nửa lý do là do mày rồi, mày có thấy cảm động chút nào không? Nếu cảm động thì quay lại yêu tao đi, đừng nhẫn tâm rời bỏ tao nữa.
Những lời nói hôm đó, tao chỉ buộc miệng nói như vậy thôi, tao chưa bao giờ hết yêu mày, chưa bao giờ cả!
Tao thật sự đã ấp ủ hi vọng này từ lâu lắm rồi. Chờ mày tròn 18 tuổi, tao sẽ đưa sính lễ đến cầu hôn mày trước, để chắc chắn rằng cả đời này Đinh Ngọc Khả Hân thuộc về Phạm Gia Nhật Hưng và Phạm Gia Nhật Hưng thuộc về Đinh Ngọc Khả Hân.
So, are you willing to be my one and only? "
Tấm thiệp ấy đã dính một vài vệt nước mắt nóng hổi của mình, mình lơ ngơ cầm lấy điện thoại gọi cho cậu ấy, vừa nghe đầu bên kia bắt máy, mình đã dùng hết vốn từ tiếng anh cao cấp của những ngày tháng vất vả cày IELTS, gào lên:
- Our love is redamancy, so I'll agree.
Nhật Hưng vẫn cầm chiếc điện thoại, đứng như trời trồng trước cửa nhà mình, chúng mình vừa thấy đối phương đã lao vào ôm lấy nhau, một nụ hôn ngọt ngào kết thúc chuỗi bi kịch của quá khứ.
Nhật Hưng vẫn là Nhật Hưng ưu tú ngày nào, Khả Hân vẫn là Khả Hân chăm chỉ của ngày xưa, hai đứa chúng mình tiếp tục là những chú ong chăm chỉ, cần mẫn gặt hái thành công trên đồng hoa của mình.
Chỉ cần bạn tin vào ước mơ, điều vô lí nhất cũng có thể thành hiện thực...
Năm đó, mình đạt 980 điểm thi đánh giá năng lực đợt một, và 1020 trên 1200 điểm thi đánh giá năng lực đợt hai, đủ sức đậu vào tất cả các trường đại học trên cả nước.
Cũng mùa thu năm đó, mình trở thành thủ khoa khối A1, Nhật Hưng trở thành thủ khoa khối B của tỉnh Lâm Đồng.
Một đứa đậu kinh tế đối ngoại của đại học Ngoại Thương thành phố Hồ Chí Minh, một đứa đậu y đa khoa của đại học Y Dược thành phố Hồ Chí Minh.
Chúng mình vẫn sát cánh bên nhau, vẫn là cậu học sinh áo sơ mi, quần tây đen, vẫn là cô con gái tóc dài xoăn nhẹ, một thân áo dài.
Họ cùng nhau tỏa sáng, cùng nhau biến thanh xuân ấy trở nên ngọt ngào như hũ dâu tây đường phèn.
Phạm Gia Nhật Hưng và Đinh Ngọc Khả Hân không phải hoàng tử cũng không phải công chúa.
Họ chỉ là những đứa trẻ bước vào ngưỡng cửa của sự trưởng thành, may mắn gặp nhau, yêu nhau, cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau đau khổ đến hết những năm tháng thanh xuân và cả chặng đường đời phía sau.
* Redamancy (n): tình yêu trọn vẹn, xuất phát từ hai phía.
-----
02/2/2023
Au: Mặc dù tui thấy chương cuối vẫn còn khá cụt lủn, nhưng dù sao vẫn cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Dâu Tây Đường Phèn! Hẹn một ngày không xa có phần ngoại truyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT