Càng đến gần ngày thi giữa kì một, mình càng hồi hộp không chịu được. Mình nào có ngờ lên cấp ba học hành lại vất vả thế này, đủ mọi môn, từ các môn tự nhiên đến môn xã hội, mà đáng sợ hơn hết là môn chuyên.
Nếu như trở thành học sinh trung bình thì sẽ bị đuổi ra khỏi trường, còn nếu điểm thấp thì sẽ không được học bổng, mà không được học bổng thì cũng chỉ là một học sinh bình thường, chẳng có gì nổi bật cả.
Mấy ngày gần thi, mình gần như không ngủ, đèn sáng từ bảy giờ tối đến hai, ba giờ sáng. Tuy nhiên, dẫu chăm chỉ học hành đến thế, mình vẫn không thể ổn định tâm lí trước khi thi được. Áp lực về điểm số toán chuyên khiến lòng mình sợ hãi tột độ. Rồi ngày đó cũng đến, những môn cơ bản mình làm đều khá tốt, chỉ riêng môn chuyên là không ổn tẹo nào. Lần đầu từ tự luận chuyển sang nửa trắc nghiệm, nửa tự luận khiến mình bị tâm lí phòng thi, mới câu đầu tiên đã làm lộn.
Mình phải trấn an bản thân để bình tĩnh làm bài, nhưng quay sang thấy tốc độ làm bài của Nhật Hưng, mình càng lo lắng hơn.
Lúc trước thi học sinh giỏi toán cấp thành phố, cậu ấy top 1, mình top 3.
Khi thi học sinh giỏi toán cấp tỉnh, cậu ấy giải nhất, mình giải nhì.
Còn khi thi vào chuyên, cậu ấy thủ khoa, mình á khoa.
Và lần nào điểm toán của Nhật Hưng cũng cao hơn mình. Mình không muốn như vậy, trước giờ mình luôn là người có điểm toán cao nhất lớp, nhất trường.
Mình không muốn thất bại trước cậu ấy lần nào nữa, mình hiếu thắng mong muốn đánh bại Nhật Hưng. Thế nên làm bài như phóng lao, muốn nhanh chóng đuổi kịp kịp tốc độ làm bài của người con trai bên cạnh.
Cũng bởi vì thế, mình không kịp kiểm tra lại bài, lại còn mất bình tĩnh đến nỗi quên sửa một câu tự luận. Mình biết môn chuyên quan trọng đến nhường nào chứ, vậy là đi tong cả rồi, cố gắng như thế mà chẳng được ích gì cả...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT