Ôn Lê mua xong đặc sản rồi quay lại bệnh viện, cô mua hai con vịt quay, một con mang về nhà cho bà nội, con còn lại để cho Hạ Si Lễ tẩm bổ. Ăn trưa xong, mặc dù rất quyến luyến nhưng cô cũng không thể không trở về Nam Đàn.

Ôn Lê đã xin nghỉ vài ngày ở chỗ làm, nếu không trở lại e rằng ông chủ sẽ tìm người mới mất. Ở trường cũng sắp đến ngày khai giảng, trở về sớm cũng có thể ôn tập thêm một chút.

Cơn dị ứng của Hạ Si Lễ đã dần thuyên giảm sau khi được truyền dịch thuốc liên tục nhưng vết thương do đấu quyền thì vẫn cần thời gian để hồi phục.

Dù Ôn Lê không đồng ý nhưng Hạ Si Lễ vẫn kiên trì muốn xuất viện để đưa cô ra ga tàu.

“Việc ở đây anh vẫn chưa xử lý xong nên chắc tuần sau mới về được.” Hạ Si Lễ nhìn cô, khóe môi anh cong lên, “Anh đã nói với Thời Duyên rồi, nhà cậu ta cũng gần nhà em, mấy ngày tới cậu ấy sẽ chờ em tan làm để đưa em về.”

Si Gia Nhan vẫn còn trong trạng thái hôn mê, những ngày này Hạ Si Lễ chỉ có thể tranh thủ lúc Ôn Lê ngủ say mới xuống phòng bệnh dưới lầu để thăm bà. Cho đến tận sáng hôm qua Si Gia Nhan mới tỉnh lại nhưng tinh thần của bà vẫn không tốt cho lắm nên Hạ Si Lễ cần phải ở lại Kinh Bắc vài hôm nữa.

Ôn Lê mím môi: “Không cần mất công vậy đâu, bây giờ cũng không có ai gây sự với em nữa, trên đường về nhà cũng có đèn có người mà, em sẽ không sao đâu.”

Hạ Si Lễ liếc cô: “Nhớ phải gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày, cứ nửa tiếng lại gửi một lần.”

Lòng Ôn Lê cảm thấy ngọt ngào như được ướp mật, cô nhìn anh khẽ lẩm bẩm: “Nói em thì hay lắm, không biết ai mới là người không trả lời tin nhắn của em hàng ngày kìa.”

Hạ Si Lễ nhướng mày, ngón tay thon dài khẽ vuốt vành tai cô: “Bắt đầu quản anh rồi à?”

Ôn Lê vẫn nhớ lời anh từng nói, chỉ có phụ nữ của anh mới có thể quản anh, cô chớp chớp đôi hàng mi, hỏi ngược lại: “Vậy anh có muốn em quản không?”

Hạ Si Lễ một tay đút túi, khóe miệng nhếch lên một cười đẹp mê người: “Em nói xem, người của em mà em định bỏ xó à?”

“Có không ít ong bướm vây quanh người đàn ông của em đâu đó, không muốn bị đào góc tường thì em tự xem xem muốn thả rông hay là quản cho kỹ vào.”

Đối diện với ánh mắt sâu xa của anh, Ôn Lê cảm thấy mặt mình nóng lên, cô nhỏ giọng nói với anh: “Vậy anh nhớ mỗi ngày phải chủ động gửi tin nhắn cho em.”

“Ừ.” Anh khàn giọng cười nhẹ.

“Không được ở quá gần với các cô gái khác.”

Hạ Si Lễ giơ tay lấy vén sợi tóc dài trong áo cô ra, xoa xoa gáy cô, vui vẻ đáp: “Được, anh hứa là chỉ ở gần em, thân thể này cũng chỉ cho mình em chạm vào, được chưa?”

Ôn Lê cảm thấy cả người tê rần như có một dòng điện xẹt qua, cô liếc anh một cái nói: “Nhớ phải chăm sóc vết thương của anh thật tốt, ăn đúng bữa, ngủ đủ giấc.”

“Đảm bảo tuần sau em sẽ thấy bạn trai em tràn đầy sức sống trở lại, được chưa bạn gái?” Anh nhướng mày.

Ôn Lê hoàn toàn gục ngã trước mấy lời đường mật ngọt ngào của anh, trong lòng cô mềm mại như một đám bông: “Được.”

Trên đường về Nam Đàn, Ôn Lê vẫn luôn cảm thấy mấy ngày vừa rồi trôi qua như một giấc mơ.

Lúc chuyến xe lửa màu xanh sắp đến ga Nam Đàn, Ôn Lê nhận được tin nhắn từ Hạ Si Lễ: 

【Xuống tàu chưa?】

Tin nhắn vừa đến thì tàu cũng dừng lại.

Ôn Lê: 【Đừng nói là anh vừa cầm đồng hồ bấm giờ vừa nhắn tin nha?】

Chứ không thì làm sao anh có thể căn thời gian chính xác đến vậy.

Hạ Si Lễ không trả lời câu hỏi của cô: 【Thời Duyên đang đợi em bên ngoài, nhớ đi cùng cậu ấy.】

Ôn Lê trả lời tin nhắn anh rồi xách theo đặc sản xuống tàu, vừa xuống liền nhìn thấy Thời Duyên đang đi tới gãi gãi đầu: “Em gái Ôn Lê, anh Hạ nhờ anh đến đón em.”

“Cảm ơn anh, em có ít quà cho anh.”

Thời Duyên vội vàng nhận lấy: “Aida em khách sáo quá đi, đi Kinh Bắc một chuyến còn mang đặc sản về cho anh nữa.”

Nói tới nói lui một hồi Thời Duyên lại quay sang chuyện của Hạ Si Lễ cười cười: “Đây là lần đầu tiên anh thấy anh Hạ như vậy, trông cậu ta chả khác gì một kẻ sở khanh phụ bạc, suốt ngày cứ cà lơ phất phơ, vậy mà không ngờ lại có ngày bị người khác thu phục nắm chắc trong tay.”

“Ôn Lê à, em đã thuần phục cậu ấy như thế nào vậy, chỉ anh với, anh cũng muốn chạy thử cái xe moto ngầu đét của cậu ta một lần.”

Ôn Lê suy nghĩ một lúc: “Hay là anh thử làm nũng xem sao?”

“Có lý, lần sau anh sẽ thử.” Thời Duyên nói, “Nếu anh bị đá là em phải giúp anh giữ cậu ta lại đó nha.”

Ôn Lê bị lời nói của Thời Diên chọc cười.

Đang đi trên đường, Ôn Lê bỗng cảm thấy nổi da gà, cô luôn có cảm giác có ai đó đang nhìn mình, cô vô thức quay đầu lại thì ánh mắt chợt dừng lại trên gương mặt của một người.

Đàm Thanh.

So với lúc Ôn Lê gặp Đàm Thanh gặp ở trại hè thì cậu ta gầy đi nhiều, khuôn mặt tái nhợt nhìn vào chỉ thấy còn lại mỗi đôi mắt là nổi bật. Đàm Thanh nhìn cô với ánh mắt u ám, thấy cô nhìn lại thì khoé miệng cậu ta cong lên một nụ cười quỷ dị.

Ôn Lê hoảng hốt bởi ánh mắt kia  của Đàm Thanh, trái tim cô chợt thắt lại. 

Tại sao Đàm Thanh lại đến Nam Đàn?

“Có chuyện gì vậy Ôn Lê?” Thời Duyên nhận ra cô đang mất tập trung liền hỏi.

Ôn Lê lắc đầu, lòng cô lo lắng bất an nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thì đã không còn thấy bóng dáng Đàm Thanh đâu nữa.

Thấy Đàm Thanh xuất hiện ở Nam Đàn khiến lòng Ôn Lê bất an như bị một cái gai nhọn đâm vào.

Về đến nhà, Ôn Lê hâm nóng vịt quay cho Tần Tú Anh: “Bà nội, vịt quay Kinh Bắc rất ngon, bà nội ăn thử đi.”

“Con còn mua nhiều đặc sản khác, bà nội nhớ ăn sau khi ăn xong vịt quay nhé.”

“Con đi gửi một ít quà còn lại cho bạn bè.”

Tần Tú Anh nhìn cô bận rộn, cười nói: “Con đi chậm thôi, đừng vội.”

“Dạ con biết rồi.”

Ôn Lê cũng gửi cho Lý Dịch Từ một ít đặc sản, nhờ Sầm Khê chuyển giúp cô.

Về đến nhà, thấy Tần Tú Anh đã không còn ở phòng khách nên Ôn Lê gọi vài tiếng: “Bà nội?”

Tần Tú Anh không trả lời.

Ôn Lê nhìn đồng hồ thì thấy bà đi ngủ sớm hơn mọi khi, trong lòng Ôn Lê chợt có một dự cảm chẳng lành, cô vội vàng mở cửa bật đèn thì thấy Tần Tú Anh đang nằm trên giường thở gấp, khuôn mặt đang đỏ ửng bất thường.

Ôn Lê cố gắng hết sức giữ bình tĩnh để gọi xe cứu thương nhưng trong lòng cô thì đã hoảng sợ tột độ, rất may là điện thoại cuối cùng cũng kết nối được, Ôn Lê vội vàng báo địa chỉ nhà cho y tá.

“Bà nội, bà nội, bà có nghe con nói không…” Cô chạm vào cánh tay Tần Tú Anh, dùng tay lau mồ hôi trên trán bà.

Dù Ôn Lê đã trải qua chuyện này một mình không biết bao nhiêu lần nhưng cứ mỗi lần Tần Tú Anh bất tỉnh là cô đều khó có thể giữ được bình tĩnh.

Lần trước nhờ có Hạ Si Lễ nên mới có thể đưa bà nội đến bệnh viện kịp thời còn lần này chỉ có một mình cô chờ xe cứu thương, cô hoảng loạn sợ hãi gọi bà nội liên tục.

Xe cứu thương đến, Ôn Lê cùng nhân viên y tế đưa Tần Tú Anh lên xe, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một giờ sau, bác sĩ Trương thấy Ôn Lê ngồi một mình trên ghế băng ghế nghỉ, cô cúi đầu, mấy ngón tay đang siết chặt vào nhau, trên gương mặt lúc này chỉ còn lại sự căng thẳng và bối rối.

“Bà nội con bị hôn mê do sốt.”

Đôi mắt Ôn Lê đỏ lên, cô vừa nghe đã đoán được nguyên nhân là gì.

Nhà hai bà cháu họ vốn hay dùng than để sưởi ấm, trước đây có một lần quên thông gió nên Ôn Lê và Tần Tú Anh suýt nữa bị ngộ độc khí than nên từ đó Ôn Lê cũng không dùng than nữa.

Lần đầu tiên kiếm được tiền trong đời, Ôn Lê đã lắp điều hòa nóng lạnh cho phòng của Tần Tú Anh.

Trời tháng Một ở Nam Đàn lạnh thấu xương, trong khoảng thời gian Ôn Lê ở Kinh Bắc, Tần Tú Anh vì muốn tiết kiệm điện nên đã không bật điều hòa, thân thể bị sốc nhiệt dẫn đến sốt cao.

“Truyền dịch vài ngày, nghỉ ngơi điều độ thì bà nội sẽ không sao đâu.” bác sĩ Trương an ủi, “Đã muộn rồi, con cũng nên nghỉ sớm đi.”

Ôn Lê vẫn căng thẳng: “Cảm ơn bác sĩ Trương.”

Ôn Lê ngồi trước giường bệnh, Tần Tú Anh đang sốt nên gương mặt vẫn ửng đỏ, cô mua một chiếc khăn lông, thấm qua nước lạnh vài lần rồi đắp lên trán bà, chêm thêm một cái túi sưởi ấm đã được rót đầy nước nóng gần tay bà đang truyền nước.

Bận rộn mãi đến tận khuya Ôn Lê mới nhớ đến điện thoại, Hạ Si Lễ đã gửi cho cô vài tin nhắn, cách đó 5 phút còn gọi đến hai cuộc.

Ôn Lê vội vàng trả lời: 【Em vừa đi tắm nên không thấy.】

Ngay lập tức có một cuộc gọi video đến.

Ôn Lê nhìn xung quanh phòng bệnh rồi nhấn từ chối, Hạ Si Lễ liền gửi đến một dấu “?”, Ôn Lê sợ anh nghi ngờ nên đành phải gọi lại cho anh.

“Được lắm bạn gái, cúp máy nhanh đấy.” Giọng nói trầm ấm của Hạ Si Lễ vang lên từ ống nghe.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh không hiểu sao lòng Ôn Lê chợt thấy chua xót, mắt mũi cô cũng theo đó mà đỏ lên. Cô rất muốn nhìn thấy anh, muốn có anh ở bên cạnh cô lúc này.

Trước đây khi ba mẹ qua đời hay bà nội gặp chuyện, Ôn Lê hoàn toàn có thể tự mình đảm đương mọi việc nhưng kể từ khi gặp Hạ Si Lễ, cô dường như đã quá ỷ lại vào anh, bản thân cũng không còn kiên cường mạnh mẽ như trước nữa.

Ôn Lê hít một hơi lấy lại tinh thần: “Em vừa tắm xong nên không tiện gọi video.”

Bên kia điện thoại im lặng, sau nửa giây Hạ Si Lễ hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”

Ôn Lê ngập ngừng đáp lời anh: “Ở nhà.”

“Nói dối.” giọng anh trầm xuống.

Ôn Lê chợt thấy căng thẳng, cô không biết Hạ Si Lễ làm sao đoán được, “Đã trễ vậy rồi, em không ở nhà thì có thể đi đâu.”

Cô nghe tiếng tim mình đập thình thịch, nghe tiếng thở nặng nề của Hạ Si Lễ, bầu không khí ngày càng căng thẳng đến mức cô không dám chớp mắt.

Mà thường thì những điều lo lắng nhất trong lòng càng muốn tránh thì càng xảy ra.

Bên ngoài phòng bệnh có tiếng ồn ào của người nhà bệnh nhân khiến Ôn Lê giật mình, cô vừa nghe thấy liền cố hết sức che ống nghe lại nhưng Hạ Si Lễ vẫn nghe thấy.

“Bà nội gặp chuyện sao không nói cho anh biết?” giọng Hạ Si Lễ rất nhẹ, dừng một lúc, giọng anh càng lúc càng khàn hơn, “Ôn Lê, em định xem anh là cái gì của em vậy?”

Ôn Lê cảm thấy cổ họng khô khốc, cô cắn môi: “Bà nội không sao, chỉ sốt một chút thôi, không phải đột quỵ nên anh đừng quá lo lắng, anh phải nghỉ ngơi sớm thì mới phục hồi nhanh được, còn nhiều việc đang chờ anh giải quyết mà.”

“Nếu không phải anh nghe được em ở bệnh viện thì chuyện bà nội ốm em sẽ không chủ động nói cho anh biết phải không?” giọng anh lạnh đi.

Ôn Lê chỉ biết mím môi im lặng

Một hồi lâu sau Hạ Si Lễ bất ngờ cười giễu một tiếng: “Ôn Lê, em là người đầu tiên khiến anh không biết phải làm sao với em mới được, em giỏi lắm.”

Đôi mắt Ôn Lê hơi cay cay, bàn tay nắm chặt lại, cô không kìm lòng được nói: “Đây là chuyện nhà em nên không có lý do gì để làm phiền đến anh hết, em cũng không muốn anh làm những điều không nên làm, càng không muốn nhìn thấy anh bị thương.”

Lông mi Ôn Lê khẽ run rẫy, trái tim vô thức đập nhanh hơn, giọng cô run run: “Hạ Si Lễ, em không muốn nợ anh thêm nữa đâu, em trả không nổi.”

Không khí hoàn toàn ngưng trệ.

Ôn Lê im lặng và phía bên kia điện thoại cũng vậy.

Cô nghe thấy hơi thở nặng nề của Hạ Si Lễ, dường như anh đang vô cùng tức giận, anh nghiến răng gằn từng chữ: “Anh không muốn cãi nhau với em qua điện thoại.”

“Ôn Lê, em chỉ cần nhớ một điều này thôi.”

Không biết bao lâu sau, cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh: “Ở bên anh, em luôn là người quan trọng nhất, em không cần phải gánh vác bất cứ điều gì, cũng không cần phải trả lại anh bất cứ thứ gì, bởi vì—”

Anh đột nhiên khẽ bật cười, giọng nói anh mang theo chân thành và nồng nhiệt của tuổi trẻ vang lên bên tai cô: “Bởi vì anh thích em.”

Ôn Lê giật mình, lời nói của anh khiến cô vô thức rơi nước mắt.

Cúp điện thoại, Ôn Lê đứng ngẩn ngơ trong phòng bệnh, đâu đâu cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, bên ngoài cửa có tiếng ồn ào cãi vã của người nhà bệnh nhân, không khí khắp nơi ngột ngạt vô cùng nhưng tâm trạng của cô lại tốt lên một cách bất ngờ.

Dường như cảm giác biết rằng luôn có Hạ Si Lễ đứng phía sau để chống đỡ bầu trời cho cô khiến cho Ôn Lê cảm thấy cuộc đời này cũng không còn quá khó khăn nữa.

Ngày hôm sau thức dậy, Ôn Lê lau người cho Tần Tú Anh như thường lệ.

Đêm qua cứ cách vài tiếng cô lại dùng khăn lông thấm nước giảm nhiệt cho bà nội nên giờ đây nhiệt độ cơ thể của Tần Tú Anh đã giảm xuống còn 37 độ.

Gần giữa trưa Tần Tú Anh mới tỉnh dậy, bà mệt mỏi mở mắt thấy Ôn Lê đang lau người cho mình, bà nắm chặt tay cô xót xa nói: “Bà nội lại làm phiền con rồi.”

Ôn Lê cười: “Bà nội nghĩ gì vậy ạ, con không thấy phiền chút nào.”

“Bà nội đỡ hơn nhiều rồi, đêm qua mới sốt mà hôm nay đã có thể hạ sốt rồi, bà nội sẽ sớm khoẻ lại thôi ạ.” cô nói.

“Sau này lúc cần bật điều hoà thì bà nội vẫn phải bật, không được để bản thân bị lạnh, trong nhà mình còn tiền nên bà nội đừng lo tốn điện làm gì.”

Tần Tú Anh run rẩy quay người, đợi lúc Ôn Lê không chú ý bà mới đưa ngón tay thô ráp lau nước mắt: “Được.”

Thấy bà nội tỉnh táo hơn một chút nên Ôn Lê về nhà nấu mì, lúc chuẩn bị mang đến bệnh viện cô bỗng nhớ ra phải gửi tin nhắn cho Hạ Si Lễ, nhắn xong cô mới phát hiện có người gửi tin nhắn cho cô.

Thời gian gửi tin nhắn là vào lúc 2 giờ sáng hôm qua.

【Tôi đến Nam Đàn rồi】

【Gã đàn ông ở ga tàu kia là ai?】

【Tại sao, tại sao, tại sao bên cạnh em cứ hết người này lại thay người khác nhưng tuyệt nhiên lại không phải là tôi?】

【Lại không để ý đến tôi à? Ôn Lê, ba tôi chết, mẹ tôi vì che giấu tội phạm mà phải ngồi tù, chuyện học hành của tôi cũng bị huỷ mà lòng em không có chút hối hận nào sao?】

【Ôn Lê, trong giấc mơ của tôi chỉ toàn là em thôi, em biết tôi mơ thấy gì không? Mơ thấy em nằm dưới người tôi khóc lóc, lúc tỉnh dậy thì quần tôi đã ướt hết cả rồi.】

Ôn Lê nhìn chằm chằm vào từng tin nhắn mà Đàm Thanh gửi, từng lời từng chữ của cậu ta như một tấm lưới đang quấn lấy cô, không ngừng siết chặt.

Lồng ngực cô phập phồng, hơi thở gấp gáp, cô hoảng loạn run rẩy xóa đi từng tin nhắn của Đàm Thanh.

Đây không biết đã là lần thứ mấy cô chặn số của Đàm Thanh, nhưng mỗi lần chặn thì cậu ta lại mua một số điện thoại mới để tiếp tục quấy rối cô.

Ôn Lê mím môi, đợi Tần Tú Anh ăn xong, cô liền đến đồn cảnh sát trình báo.

“Đây là tất cả bằng chứng Đàm Thanh đã giở trò quấy rối và chụp lén, mong chú cảnh sát xem qua ạ.”

Cô in ra tất cả những ảnh chụp tin nhắn mà Đàm Thanh gửi đến.

Cảnh sát xem xét bằng chứng, hỏi rõ về mối quan hệ giữa cô và Đàm Thanh từ trước đến giờ, sau đó lập tức đưa được Đàm Thanh đang ở quán net về.

Trong điện thoại của Đàm Thanh toàn là ảnh chụp Ôn Lê, có ảnh cô mặc váy, mặc quần short, có ảnh chụp cô nằm dài trên quầy ở cửa hàng làm thêm, có cả ảnh chụp phóng to từng bộ phận cơ thể cô, mỗi bức ảnh đều không chụp thẳng vào những chỗ nhạy cảm nhưng vẫn nhìn ra được nhục dục mờ ám.

Nữ cảnh sát thấy vậy xót xa ôm lấy Ôn Lê, cô nắm chặt bàn tay đến mức các ngón tay đâm vào lòng bàn tay nhói lên, mặt mũi cô tái nhợt, không kìm được run giọng hỏi: “Anh ta có thể chết đi được không?”

“Ba mẹ tôi vì cứu ba cậu ta…họ vốn dĩ là có thể thoát ra khỏi đó được rồi nhưng vì cứu  ba cậu ta nên mới phải quay lại để rồi phải hy sinh, ngay cả thân xác cũng không còn nguyên vẹn. Gia đình tôi còn phải chịu đựng biết bao lời đồn đãi xấu xa vì gia đình họ, vì mấy lời đồn này mà bà nội tôi tái phát bệnh tim…rốt cuộc thì gia đình chúng tôi… đã làm sai điều gì chứ?”

“Còn tôi…tôi đã làm sai điều gì để bị người như anh ta quấy rối chứ?” cô khóc nức nở, “Tôi đã làm sai điều gì?

Sắc mặt mọi người xung quanh trở nên phức tạp.

Một lúc sau Ôn Lê dần dần lấy lại bình tĩnh, cô ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: “Anh ta sẽ bị xử lý thế nào?”

“Bị giam giữ 10 ngày để cải tạo, phạt tiền 500.”

Ôn Lê nhẹ nhàng chớp mắt, cô cười nhạt rồi mím chặt môi: “Cảm ơn các anh.”

Ngày Tần Tú Anh xuất viện, Trần Thụ Trạch đến.

Ôn Lê vừa bước vào phòng bệnh thì đã thấy Trần Thụ Trạch đang đỡ Tần Tú Anh, hai người trò chuyện rất vui vẻ khiến bà nội mặt mày rạng rỡ.

“Sao cậu đến đây?”

“Bà nội cậu ốm, sao cậu không nói với mình một tiếng.”

“Mình tự lo được mà.”

Trần Thụ Trạch nhìn cô: “Chúng ta không phải bạn bè sao?”

Ôn Lê: “Là bạn bè…”

“Vậy là được rồi, đi thôi, để mình đưa cậu và bà nội về.” Trần Thụ Trạch nói.

Đi đến cửa bệnh viện, Trần Thụ Trạch gọi taxi, lúc ba người chuẩn bị lên xe thì Ôn Lê mơ hồ cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn cô từ xa, cô ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Si Lễ đang đứng bên kia đường.

Toàn thân anh mặc đồ đen, anh lười biếng đứng dựa vào chiếc xe đang đỗ bên đường, anh đội mũ lưỡi trai màu đen che đi nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể thu hút được ánh mắt của người qua đường bằng đường nét gương mặt lạnh lùng sắc sảo của anh.

Ánh mắt anh và cô giao nhau trong giây lát rồi Hạ Si Lễ dời ánh mắt sang Trần Thụ Trạch bên cạnh, khóe miệng anh hơi nhếch lên để lộ ra dáng vẻ ngang tàn hoang dã.

Ôn Lê bất động tại chỗ, vì khoảng cách xa nên cô không thấy rõ biểu cảm của anh, cô tiến lên muốn băng qua đường nhưng xe cộ trên đường cứ qua lại tấp nập như tạo thành một dải ngân hà chia cắt bọn họ.

Cô nhớ lại lúc đi thi ở Nguyệt Thành thì Hạ Si Lễ đã không thích Trần Thụ Trạch, cô mím môi định bụng chạy qua giải thích nhưng khi nhìn lại thì anh đã không còn ở bên kia đường nữa.

Trái tim Ôn Lê lỡ một nhịp, cô nói với Trần Thụ Trạch và Tần Tú Anh: “Mình có chút việc, mình—”

Trần Thụ Trạch nhìn về phía sau Ôn Lê: “Hạ Si Lễ?”

Ôn Lê giật mình vô thức quay đầu lại, Hạ Si Lễ không biết đã đứng phía sau bọn họ từ khi nào, trên tay anh còn đang cầm một hộp sữa cho người cao tuổi.

Đối diện với ánh mắt của Trần Thụ Trạch và Tần Tú Anh, Ôn Lê cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô do dự một lúc mới chậm chạp nói: “Đây là bạn con, Hạ Si Lễ.”

Hạ Si Lễ đã cất đi dáng vẻ lười biếng, mũ lưỡi trai cũng đã được cởi ra cầm trong lòng bàn tay, anh nhìn về phía Tần Tú Anh: “Bà nội, đây là sữa con mua cho bà, uống một ly trước khi đi ngủ mỗi tối sẽ giúp ngủ ngon hơn.”

Ôn Lê thấp thỏm nghe anh nói, trái tim cô căng thẳng lo sợ anh nói những điều không nên nói.

Cô lại nhìn hộp sữa trong tay anh, lúc nãy ở bên kia đường hình như vẫn chưa mua mà nhỉ… cái người này rốt cuộc chạy nhanh tới mức nào vậy?

Tần Tú Anh cười nhẹ: “Cảm ơn con, con là bạn của Lê Lê mà, sao bà nội nhận đồ của con được.”

Hạ Si Lễ: “Bà nội nhận đi ạ, Ôn Lê đã giúp đỡ con rất nhiều.”

Ôn Lê nhân lúc này nói chen vào: “Trần Thụ Trạch, phiền cậu đưa bà nội về nhà giúp mình nhé, mình có chút việc cần nói với Hạ Si Lễ.”

“Bà nội, lát con sẽ về ngay.”

Tần Tú Anh như nhìn thấu được mọi chuyện, chỉ dịu dàng cười: “Được, con nhớ về sớm nhé.”

Trần Thụ Trạch nhìn Ôn Lê dường như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, ánh mắt cậu rơi trên người Hạ Si Lễ.

Hạ Si Lễ đã đội lại mũ lưỡi trai, xương quai hàm bén nhọn nam tính, anh thẳng thắn nhìn Trần Thụ Trạch mỉm cười, ánh mắt hai người nhìn nhau không ai nhường ai.

Đợi cho Tần Tú Anh và Trần Thụ Trạch rời đi thì Hạ Si Lễ thản nhiên rũ mắt nhìn Ôn Lê, anh nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy lo lắng, gương mặt cô đã ửng hồng, lắp bắp giải thích với anh: “Không phải em gọi Trần Thụ Trạch đến đâu, thật đó.”

Tiếng cười trầm thấp của thiếu niên vang lên, Ôn Lê ngẩng đầu nhìn ngắm khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Si Lễ, yết hầu của anh chuyển động nhẹ nhàng nhưng nhìn vô cùng quyến rũ, khi anh cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt anh ẩn hiện lúc sáng lúc tối mang theo một loại áp lực vô hình, anh lạnh giọng nói: “Khá lắm, còn ân cần hơn bạn trai nữa.”

“Bạn trai chính thức muốn đưa bạn gái và bà nội về nhà thì không được, còn thằng nhóc họ Trần kia lại được.”

Hạ Si Lễ buông lời hờ hững, trên gương mặt anh không có bất kì biểu cảm gì, tựa như anh không để tâm chuyện này lắm. Ôn Lê nơm nớp lo sợ nhìn anh, cô không chắc anh có đang ghen hay không.

Hạ Si Lễ lười biếng nói: “Sao? Không thấy mình nợ người họ Trần kia một ân tình à?”

Anh bất ngờ nhướng mắt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Hay là em đã nghĩ ra cách gì để trả ơn cho người ta rồi? Tính đá anh đi rồi ở bên cậu ta?”

Người này rõ ràng đang ghen tuông giận dỗi đây mà, anh còn nhớ rõ lời cô nói qua điện thoại tối hôm đó.

Ôn Lê không nhịn được cười, làm sao cô có thể bỏ anh để chọn Trần Thụ Trạch được chứ.

Cô ngước mắt, đột nhiên muốn trêu chọc anh một chút: “Vậy nếu em thật sự đá anh đi để ở bên cậu ta thì sao?”

Hạ Si Lễ bất ngờ cúi người xuống, eo Ôn Lê bị anh bóp mạnh kéo sát lại gần anh, cô bị anh ôm lên, kéo gần khoảng cách giữa hai người: “Anh thấy em ngứa đòn lắm rồi phải không? Nếu như thật sự có ngày đó thì ông đây sẽ đánh gãy cái chân thứ ba của cậu ta, sau đó sẽ cùng em đồng quy vu tận.”

“Muốn anh nhìn em ở bên cạnh những người đàn ông khác ngoài anh à? Đừng có mơ!”

Ôn Lê sững sờ tại chỗ, trái tim cô chấn động một hồi, trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn tạp, nhưng không thể phủ nhận có gì đó ở nơi đáy lòng cô đã sụp đổ.

Hạ Si Lễ nắm chặt cằm Ôn Lê khiến cô mở to mắt nhìn anh, má cô bị anh cắn một cái, không nhẹ cũng không mạnh nhưng mang theo cảm giác ẩm ướt ngứa ngáy lan tỏa khắp cơ thể.

“Sao anh cắn em?” cô không nhịn được nhỏ giọng phàn nàn, “Đau quá.”

Hạ Si Lễ vỗ về khuôn mặt nhỏ của cô, cười xấu xa: “Mới như vậy đã đau, em yếu đuối như vậy thì sau này làm sao đây.”

Ôn Lê ở bên cạnh anh đã lâu nên mấy lời nói ám muội này của anh cô vừa nghe đã hiểu, cô mím môi liếc anh một cái: “Anh vừa nói gì? Em không nghe rõ.”

Hạ Si Lễ rũ mắt nhìn cô cười, lòng bàn tay ôm lấy gáy Ôn Lê đẩy về phía trước, anh nghiêng người khẽ thì thầm bên tai cô, anh nói xong mặt không hề biến sắc, còn lười biếng đút một tay vào túi bình thản đứng cạnh cô.

Còn mặt Ôn Lê thì đã đỏ bừng bừng.

Hai người thả bước dọc theo vỉa hè, Ôn Lê nhìn anh hỏi: “Vết thương của anh sao rồi?”

Hạ Si Lễ nhếch mép, dang rộng hai tay: “Em tự xem xem.”

Nghe giọng điệu của anh thì Ôn Lê biết là vết thương không còn đau nữa.

“Ngày mai anh có đi học không?” cô chợt hỏi.

“Không, ngày mai có việc.”

Ôn Lễ nhìn anh một lúc lại hỏi: “Vậy ngày kia anh có đi học không?”

Hạ Si Lễ nghiêng đầu, nheo mắt nhìn cô: “Anh phát hiện hôm nay em rất nhiều chuyện nha. Sao nào? Anh đi vệ sinh cũng muốn đi chung?”

Trong lòng Ôn Lê cảm thấy có gì đó không ổn. Cô nghĩ mãi nghĩ mãi, rốt cuộc ngày khai giảng cô cũng xin nghỉ, từ sáng sớm đã đứng chờ dưới tiểu khu nhà Hạ Si Lễ.

Dù đã thời kỳ khắc nghiệt nhất của mùa đông đã qua nhưng buổi sáng ở Nam Đàn vẫn lạnh cắt da cắt thịt.

Ôn Lê trốn trong góc, hai tay chôn sâu trong túi, thỉnh thoảng nhảy tới nhảy lui trên bậc thang để làm ấn người.

Không phải cô không tin Hạ Si Lễ, chỉ là anh vừa biết Tần Tú Anh ốm liền trở về Nam Đàn sớm hai ngày, trước đây anh đã đi đấu quyền một lần rồi, Ôn Lê lo lắng lần này anh lại chạy đi kiếm tiền thuốc men cho bà nội cô.

Khoảng hơn 8 giờ, Hạ Si Lễ cuối cùng cũng ra khỏi nhà, Ôn Lê cẩn thận theo sau anh, anh vừa lái xe máy phóng đi thì cô vội vàng gọi một chiếc xe bám theo sau.

Hạ Si Lễ dừng lại ở trạm tàu, Ôn Lê không biết anh mua vé đi đâu nên vội vàng nhìn vào màn hình điện lớn đang thông báo các chuyến tàu đến và đi, may mắn là trong khung giờ này chỉ có một chuyến tàu duy nhất — chuyến tàu đến thành phố Diên Tây.

Ôn Lê vội vàng mua vé tàu rồi bước lên chuyến tàu xanh vào giây phút cuối cùng trước khi còi báo hiệu tàu khởi hành vang lên. Cô và anh không ở cùng một toa, sợ sẽ mất dấu anh nên cô cẩn thận đi qua các toa tàu để tìm người, cuối cùng tìm thấy anh đang ở toa số 13.

Hạ Si Lễ có ngũ quan khôi ngô tuấn tú, anh đứng giữa đám đông chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, những cô gái xung quanh thỉnh thoảng liếc nhìn anh nhưng đều bị anh phớt lờ.

Ôn Lê gửi tin nhắn cho anh: 【Anh đang làm gì vậy?】

Sau khi gửi tin nhắn, Ôn Lê trốn ở góc nhỏ nhìn Hạ Si Lễ nên chỉ có thể thấy phân nửa khuôn mặt sắc sảo của anh. Anh cúi đầu nhìn vào điện thoại, vài giây sau, điện thoại cô rung lên.

【L: Đang ngủ nhưng bị chuông báo của bạn gái đánh thức, em nói xem, tính bồi thường cho anh kiểu gì đây?】

Ôn Lê mím môi thầm nghĩ: “Nói dối.”

Đến Diên Tây, Ôn Lê theo bước anh đến một khu phố nhỏ bẩn thỉu ồn ào, những gã đàn ông quanh đây phì phèo thuốc lá, ánh mắt đáng sợ của bọn họ dính chặt trên người cô.

Trái tim Ôn Lê cảm thấy sợ hãi, cô bám theo sau Hạ Si Lễ xuống cầu thang.

Xuống tới phía dưới Ôn Lê mới nhận ra đây sàn đấu quyền anh.

Nơi Hạ Si Lễ đến lại sàn đấu quyền anh ngầm hôm nọ.

Ôn Lê cắn môi, cô muốn tiến lên dắt Hạ Si Lễ về nhưng cô vừa đi lên được vài bước thì lại bị đám đông chen lấn xô đẩy, vừa ngẩng đầu lên đã mất dấu anh. 

Ôn Lê vội vàng gọi điện cho Hạ Si Lễ nhưng không có ai nghe máy.

Ở tầng hai, Tần Khuê nhìn thấy Ôn Lê đang tìm người, nhìn cô trắng trẻo nõn nà, ngay cả sự tối tăm trong sàn đấu quyền anh cũng không che khuất được vẻ đẹp thuần khiết của cô.

Gã rít một hơi thuốc, cười nói: “Nhìn có vẻ là lén theo đến đây.”

Một người đàn ông to lớn bên cạnh liếc nhìn Tần Khuê: “Là sao?”

Tần Khuê: “Anh xem kìa, con bé nhìn có vẻ thanh thuần kia chính là bạn gái của Hạ Si Lễ, lần đầu tiên em thấy có người vì chữa bệnh cho người nhà của bạn gái mà phải liều mạng đến đây đấu quyền.”

Người được Tần Khuê gọi là một tiếng anh tên là Trịnh Trạch, hắn chính ông chủ của sàn đấu quyền anh ngầm này, hắn ta nheo mắt: “Là thằng đó à.”

“Lần trước Hạ Si Lễ đánh bại Bạch Hổ, kiếm được mười vạn, lần này—”

Trịnh Trạch cắt ngang lời Tần Khuê, cười nói: “Để cho nó đấu với Quyền Vương đi.”

“Anh, để cho nó đấu với Quyền Vương không phải là đang đẩy nó vào chỗ chết sao?” 

Tần Khuê biết bí mật đằng sau Quyền Vương là gì, lý do hắn ta chưa bao giờ thua là vì thức ăn của hắn có vấn đề. Ai đấu với Quyền Vương thì có thể hoặc là chết hoặc là tàn phế mà thôi.

“Nó còn là học sinh.”

Trịnh Trạch hút thuốc, nụ cười lạnh lùng của gã hiện lên trong làn khói mờ ảo: “Chết thì chết thôi, dù gì nó cũng đã ký cam kết sinh tử rồi, không liên quan gì đến chúng ta cả.”

“Có muốn kiếm tiền không?” gã ta lại nói, “Thằng đó đã chọc giận người khác, người đó muốn nó chết, nếu nó chết thì sẽ trả hai trăm vạn.”

Tần Khuê im lặng không nói thêm gì nữa.



Khi Ôn Lê tìm thấy Hạ Si Lễ thì anh đang đứng trên sàn đấu quyền anh rồi.

Phần lớn các vết bầm trên cơ thể đã giảm bớt nhưng nhìn cơ thể anh hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn sân đấu vẫn khiến người ta không khỏi xót xa.

Ôn Lê nắm chặt tay gọi tên anh nhưng tiếng của cô lập tức bị chôn vùi trong tiếng hò reo của đám người dưới sân khấu.

“Lần này anh ta đấu với Quyền Vương, ai sẽ thắng nhỉ?”

“Tôi đã đặt cược vào tân binh, lần trước anh ta bảo tôi đặt cược vào anh ta nhưng tôi không nghe nên bị thua sút quần luôn.”

“Ông anh không đặt cược vào Quyền Vương mà lại đặt vào người mới sao?”

“Anh không biết Quyền Vương tại sao lại được gọi là Quyền Vương à? Anh ta…” lời của người nọ bị một ánh mắt cắt ngang.

Khi Quyền Vương xuất hiện, tiếng hò reo dưới sân càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Theo tiếng còi của trọng tài, Quyền Vương lao thẳng vào Hạ Si Lễ với những cú đấm chí mạng chết người, sức mạnh tấn công, tốc độ ra đòn và khả năng phản ứng của hắn đều rất cao, mỗi lần ra đòn đều rất quyết đoán mạnh mẽ.

Hạ Si Lễ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta, chỉ vài cú đấm của Quyền Vương đã làm anh thổ huyết. 

Bỗng nhiên anh mơ hồ nghe thấy tiếng của Ôn Lê.

Hạ Si Lễ nằm trên sàn đấu, ánh đèn sáng chói mắt chiếu rọi khiến anh tưởng đó chỉ ảo giác, anh cố gắng di chuyển cơ thể, anh mở mắt nhìn thấy Ôn Lê với hốc mắt đỏ hoe.

Thân người cô nhỏ bé, cô cố bám tay vào hàng rào quanh sàn đấu nhưng bị bảo vệ kéo đi, cô liên tục gọi tên anh, từng tiếng từng tiếng nức nở xé lòng.

Hạ Si Lễ sững sờ, đây không phải ảo giác!

“Hạ Si Lễ, cẩn thận!” 

Ôn Lê thấy Quyền Vương đang muốn chấn khuỷu tay vào đầu anh thì liền gào lên: “Hạ Si Lễ, anh mau đứng dậy, đứng dậy nhanh lên!”

Hạ Si Lễ bị đánh toàn thân đau đớn, nhưng đồng thời anh cũng nhận ra điều bất thường ở Quyền Vương. Cơ bắp cả người hắn căng cứng, mỗi lần hắn di chuyển là mạch máu co giật nổi cộm lên, cực kỳ hưng phấn cũng cực kỳ nguy hiểm.

Anh cảm thấy tim mình thắt lại, trong khoảnh khắc Quyền Vương ra đòn trí mạng vào đầu, anh cắn răng dùng hết sức lực lật người để thoát được một đòn tử.

Hạ Si Lễ lại nhìn xuống bên dưới, Ôn Lê đã biến mất.

Trái tim anh hốt hoảng, trong lúc mất tập trung anh lại bị Quyền Vương đánh ngã xuống đất lần nữa, lồng ngực chấn động rung chuyển đau đớn.

Ôn Lê nhớ lại cấu trúc của sàn đấu quyền anh, cô cắn chặt răng lau nước mắt, cô biết lần này cô cần phải tự mình cứu Hạ Si Lễ.

Ôn Lê chạy đến một hành lang gần lối vào, ở đó có tủ điện của toàn bộ sàn đấu quyền anh, cô lại nhìn xung quanh, phát hiện một người đàn ông to cao gấp ba lần cô đang đứng cách đó không xa, hắn ta đang nói chuyện điện thoại nhưng ánh mắt lại lướt qua cô, có vẻ như đang muốn đi về phía này.

Ôn Lê sợ hãi đến nỗi hai chân đã mềm nhũn, nhưng những tiếng hò reo từ sàn đấu vẫn vang vọng vào tai cô, cô nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi rồi chạy nhanh đến tủ điện, nhưng cô quá nhỏ con nên phải nhắm mắt nhắm mũi nhảy lên vài lần cuối cùng mới kéo được công tắc điện.

Ầm—

Cả thế giới bỗng chốc chìm trong bóng tối.

Tiếng gào thét, ồn ào từ phía sàn đấu truyền đến bên tai cô.

“Mày làm gì vậy, đứng lại!” gã đàn ông to con rống lên.

Trái tim Ôn Lê đập mạnh, cô không dám dừng lại, cô mò mẫm trong hành lang hẹp tối tăm, lần theo tiếng ồn ào của đám đông để tìm đường chạy về phía sàn đấu.

Gãi đàn ông chửi một tiếng, đột nhiên hắn thấy ánh sáng lập lòe không xa ở phía sau, không gian kín của sàn đấu quyền dưới lòng đất dần bị bao phủ bởi khói mù mịt. 

“Cháy! Cháy rồi! Chạy đi!”

Gã to con nghe hô hào báo cháy thì cũng không quan tâm đến công tắc điện gì nữa, hắn nhanh chóng bật đèn pin tìm đường thoát thân.

Tin tức đám cháy bắt đầu lan đến sàn đấu quyền anh, đám người chen lấn xô đẩy nhau chạy ra ngoài, Ôn Lê thì bị đẩy lùi về phía sau, cô cố gắng hết sức chen lên phía trước gọi tên Hạ Si Lễ: “A Xa!”

Không ai đáp lại cô, tiếng của cô bị nhấn chìm trong khói lửa mù mịt cùng mớ âm thanh hỗn tạp xung quanh. Toàn bộ sàn đấu quyền anh tràn ngập khói, Ôn Lê càng đi vào trong thì mùi khói càng nồng, cô bị khói làm cho ho sặc sụa.

“Cô kia, sao cô còn đi vào trong làm gì, mau chạy đi, bên trong lửa cháy lớn lắm, còn vào nữa là không ra được đâu.”

Ôn Lê như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng thấy hoảng loạn: “Tôi phải tìm người, anh ấy… anh ấy có thể vẫn còn ở trên sàn đấu.”

Giờ phút này Ôn Lê không dám tưởng tượng Hạ Si Lễ sẽ ra sao, nước mắt cô cứ vô thức trào ra.

“Anh…anh có thể giúp tôi không? Bạn tôi…bạn tôi không biết có hôn mê không, tôi—”

Lời cô bị người đàn ông cắt ngang: “Cô điên à, mẹ nó bây giờ vào cho chết à, buông ra! Cút!”

Ôn Lê bị đẩy ngã xuống đất, trong nháy mắt trước khi chạm đất, cả người cô rơi vào một vòng ôm mang theo mùi máu nồng đậm, xen lẫn cùng mùi cam quýt quen thuộc.

Nghe tiếng rên rỉ của Hạ Si Lễ, đầu óc Ôn Lê trống rỗng cô lo lắng vội vàng đứng dậy, nắm lấy tay anh run giọng hỏi: “Hạ Si Lễ? Là anh phải không?”

Ánh lửa bùng lên nhanh chóng, chiếu sáng một màu đỏ rực, lúc này cô đã nhìn thấy rõ Hạ Si Lễ.

Anh ôm xương sườn, đôi môi tái nhợt không một tia máu, bên khóe môi là một mảng xanh tím, toàn thân sưng vù.

Ôn Lê thấy anh như vậy liền không kìm được bưng mặt khóc nức nở, nước mắt ấm nóng len lỏi qua những kẽ tay rơi xuống: “Hạ Si Lễ…”

“Sao em lại đến đây? Đi theo anh?” Hạ Si Lễ nhìn cô.

Thấy cô khóc đến mức cả người đang run lên, anh tặc lưỡi một tiếng muốn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng lại phát hiện tay mình đang dính đầy máu nên đành thôi, anh sợ làm ô uế mặt cô.

Ôn Lê muốn chạm vào anh, nhưng cả người anh lại không có chỗ nào lành lặn cho cô chạm vào, ngón tay run rẩy của cô khựng lại giữa không trung.

Cuối cùng, tay cô bị Hạ Si Lễ nắm lấy, anh nửa nắm nửa ôm dẫn cô leo lên cầu thang, lao ra khỏi biển lửa.

Ôn Lê dìu đỡ anh, mỗi lần nhìn sang thì lại thấy mặt anh càng lúc càng tái nhợt, lòng cô đau đớn xót xa, nước mắt không ngừng rơi xuống. Hai người lảo đảo chạy được khoảng trăm mét thì Hạ Si Lễ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa ngã quỵ xuống đất.

Cô khóc rưng rức quỳ xuống đất, không dám chạm vào anh.

Hạ Si Lễ tựa vào góc tường, chân tay mất hết sức lực, anh cố gắng mở mắt nhìn Ôn Lê, cổ họng anh khô khốc, giọng nói khàn khàn: “Đừng khóc, anh không đau, thật sự không đau đâu, chỉ hơi mệt chút thôi.”

Khóe mắt Ôn Lê đỏ hoe, giọng cô run rẩy: “Sao mà không đau được! Hạ Si Lễ, anh đã hứa với em…anh đã hứa với em mà! Nếu lần này không có đám cháy kia thì anh sẽ chết, anh sẽ bị đánh chết đó anh biết không?”

Hạ Si Lễ bật cười, càng cười càng khiến các vết thương trên người anh căng ra đau đớn, anh thở hổn hển, muốn chạm vào mặt cô nhưng không còn chút sức lực nào: “Cho dù không có đám cháy kia thì anh cũng sẽ không chết.”

“Điện là do em tắt đúng không?”

Ôn Lê im lặng, cô nắm chặt vạt áo lau máu trên mặt anh.

“Có bạn gái cứu anh mà, làm sao anh có thể chết được.” giọng anh yếu ớt, mí mắt sâu hoắm hằn rõ trên khuôn mặt mệt mỏi.

Khi điện bị tắt, nhờ có bóng tối bao trùm mà Hạ Si Lễ được cứu một mạng, tránh được cú đánh kết liễu cuối cùng của Quyền Vương.

Ôn Lê nghe giọng anh, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.

“Đừng khóc nữa, lại đây cho anh ôm một cái.”

Hạ Si Lễ nói thều thào, giọng anh trầm thấp khàn đặc, anh nén cơn đau vươn tay về phía cô nhưng dù có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ vươn tay được vài centimet.

“Đồ lừa đảo.”

“Hạ Si Lễ, anh chính là một kẻ lừa đảo”

Ôn Lê cảm thấy chóp mũi đau xót nghẹn ngào, cô tiến lên nhưng không dám chạm vào anh, cũng không dám dựa vào người anh, cô cẩn thận chạm vào vai anh, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh.

Má Hạ Si Lễ dán vào má cô, cằm tựa vào hõm cổ cô, giọng anh rất nhẹ rất nhỏ: “Ôm một chút, ôm một chút là anh sẽ không đau nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play