Cận Tư Tự sững sờ nhìn Ôn Lê trong giây lát, dường như không dự đoán được cô gái nhỏ này lại lặn lội chạy từ Nam Đàn đến Kinh Bắc xa xôi.

Cận Tư Tự lại nhìn sang Hạ Si Lễ, một người luôn không sợ trời không sợ đất như anh vậy mà trong giây phút này đây trong mắt anh chỉ còn lại sự hoảng loạn.

Ôn Lê đứng bất động trước cửa phòng bệnh, cô nghe rõ từng lời từng chữ Cận Tư Tự nói với Hạ Si Lễ.

Cô nhớ lại anh vì bảo vệ cô mà đã đánh cược với Tần Khuê ra sao, sau trận bóng đó cơ thể anh chi chít vết thương từ lưỡi dao bén nhọn của bọn chúng. 

Rồi bây giờ đây Hạ Si Lễ nhập viện cũng vì cô, vì muốn kiếm tiền phẫu thuật cho bà nội của cô.

Toàn thân bầm tím, gãy bốn xương sườn, cánh tay trật khớp.

Hạ Si Lễ nằm trên giường bệnh với khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt không chút sức sống, một dáng vẻ lạ lẫm cô chưa từng thấy trên người anh bao giờ.

Ôn Lê cắn môi, đầu ngón tay bấu chặt hộp giữ nhiệt trắng bệch, cô chớp mắt một cái, nước mắt bắt đầu tuôn ra như một cơn thủy triều dài chua xót, trái tim cô đau đớn tựa như bị hàng vạn mũi dao xâu xé, đau thấu tận tâm can.

Cận Tư Tự để lại không gian riêng cho hai người, bước ra khỏi phòng: “Hai người từ từ nói chuyện đi.”

Ôn Lê cầm hộp giữ nhiệt đi vào đặt lên tủ bên cạnh giường bệnh, cô không để ý đến ánh mắt của Hạ Si Lễ đang dán trên người mình, chỉ rũ mắt nhẹ giọng nói: “Anh đã hứa với em là phải bảo vệ tốt bản thân mà.”

“A Lê, tối qua anh bị dị ứng rượu…” 

Trong khoảnh khắc Ôn Lê quay lưng đi, Hạ Si Lễ nhìn thấy được ánh lệ trong mắt cô, tim anh nhói lên, anh muốn đứng dậy nhưng vết thương ở phần xương sườn khiến toàn thân anh đau đớn.

Ôn Lê mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng động phía sau, cô không nhịn được quay đầu lại thì thấy Hạ Si Lễ đã xuống giường đang muốn tiến về phía cô.

Sắc mặt anh tệ vô cùng, trên trán ướt đẫm một lớp mồ hôi mỏng, lông mày nhíu lại, cả người không thể đứng thẳng, bàn tay lạnh lẽo của anh siết chặt cổ tay cô, giọng anh khản đặc: “Đừng đi.”

Trong khoảnh khắc đó Ôn Lê không có cách nào kiềm chế được nước mắt của mình trào ra, từng giọt, từng giọt rơi xuống.

“Anh vẫn ổn mà, em đừng khóc, thật sự chỉ là bị dị ứng thôi.”

“Nếu anh thật sự bị thương nặng như vậy, sao anh có thể lê tấm thân này để dắt em đi xem phim ở Nguyệt Thành được chứ.”

Một tay Hạ Si Lễ ôm lấy eo Ôn Lê, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô, anh khẽ nói: “Thật sự không sao mà, không tin anh à? Hay là để bây giờ anh hít đất 100 cái cho em xem?”

Ôn Lê dùng mu bàn tay lau nước mắt, cô ngước mắt lên, dù trước mắt vẫn còn mờ mịt vì nước mắt nhưng cô vẫn lờ mờ thấy được Hạ Si Lễ đang thật sự muốn hít đất cho cô xem nên vội vàng kéo anh lại: “Anh còn muốn làm cái gì nữa, anh mà không ngoan ngoãn nằm xuống giường là em sẽ đi thật đó.”

Lúc này Hạ Si Lễ mới dừng lại, anh xoa xoa cái ót cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ thoải mái: “Nằm, nằm chứ, bạn gái anh nói gì anh cũng nghe hết.”

Ôn Lê tức giận trừng mắt nhìn anh, Hạ Si Lễ cố ý kéo cô lại, sợ cô rời đi.

Cô ngồi xuống bên cạnh giường bệnh mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong là cháo, trứng và rau xào mà cô đã mua lúc năm sáu giờ sáng vẫn còn nóng hổi.

“Anh ăn đi.”

Yết hầu Hạ Si Lễ lăn lăn, giọng anh khàn đặc: “Em đến từ khi nào?”

Ôn Lê nhìn cổ anh vẫn còn bị đỏ do dị ứng, cô rầu rĩ đáp: “Khoảng 1-2 giờ sáng.”

Trên đường đến ga tàu, Ôn Lê đã tìm một cửa hàng tiện lợi 24 giờ để mua hộp giữ nhiệt sau đó chuyển tới chuyển lui mấy chuyến tàu xe mới đến được bệnh viện Kinh Bắc lúc tầm 6 giờ sáng. Đến nơi Ôn Lê lại chạy đi mua đồ ăn sáng xong xuôi rồi mới đến tìm Hạ Si Lễ.

Bàn tay Hạ Si Lễ nắm tay cô dần siết chặt hơn, ánh mắt anh dừng lại thật lâu trên người cô gái nhỏ: “Gan quá ha, không sợ người ta lừa em đi bán mất à?”

Ôn Lê chỉ im lặng không nói gì.

Từ lúc Lăng Tô Nhiễm nói cho cô biết Hạ Si Lễ phải nhập viện thì trong đầu Ôn Lê đã không còn chứa được gì khác ngoài anh.

Đợi anh ăn xong bữa sáng Ôn Lê mới mím môi nhìn anh: “Kéo áo lên cho em xem đi.”

Hạ Si Lễ lại quay trở về bộ dáng của một tên công tử hào hoa phong nhã, anh hờ hững nói: “Không được đâu, anh còn là bệnh nhân đó nha.”

Ôn Lê nghe vậy thì muốn tiến lên tự mình trực tiếp xem, Hạ Si Lễ dễ dàng bắt được cả hai tay cô, anh nheo mắt cười: “Bạn gái anh muốn làm gì đây?”

Ôn Lê cố gắng giằng tay ra nhưng không ngờ rằng Hạ Si Lễ dù đang thương tích đầy mình nhưng sức lực vẫn còn mạnh đáng kinh ngạc.

“Em chỉ nhìn một cái thôi.” Ôn Lê thấy anh án binh bất động bèn nói, “Nếu anh không cho em xem thì em về Nam Đàn ngay bây giờ luôn.”

Dứt lời cô đối diện với ánh mắt sâu thẳm đen nhánh của Hạ Si Lễ, anh cười giễu một tiếng, cuối cùng mới khẽ nói: “Phục em thật đó, chỉ biết ngang ngược trước mặt anh thôi.” 

“Nhìn xong đừng có mà khóc.”

Ôn Lễ kéo áo Hạ Si Lễ lên, nhìn thân thể anh lại khiến mắt cô đỏ hoe lần nữa.

Trên cơ thể thiếu niên không có chỗ nào là lành lặn, màu da nguyên thủy đã thay thế bởi các vết bầm xanh bầm tím, vùng xương sườn bị thương thì đang tấy lên tím đỏ nhìn đáng sợ vô cùng. 

Ngón tay Ôn Lê run rẩy, cô không dám tiến lên, càng không dám chạm vào anh, cô mím môi, trước mắt lại bị ánh lệ che mờ đi, từng giọt lại từng giọt nước mắt rơi xuống, tiếng nức nở ngày một lớn dần: “Anh có bị ngốc không hả? Anh không sợ chết sao? Anh cũng đâu có biết đấu quyền, lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì sao hả?”

“Anh rõ ràng bị thương nặng như vậy mà sao vẫn còn muốn đưa em đi xem phim ở Nguyệt Thành làm gì? Anh không biết tự thương xót bản thân mình sao?”

Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn cô khóc đến mức mũi cũng đã đỏ lên, đột nhiên anh lại rất muốn cười, anh khẽ chạm vào khóe mắt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt: “So với em thì mấy vết thương này không là gì cả.”

“Vả lại,” Hạ Si Lễ cong môi cười quyến rũ, “Anh có bạn gái xót xa đau lòng cho anh mà.”

Ôn Lễ nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của anh, khóe mắt cô vẫn ửng đỏ nhưng trái tim cô thì đã mềm nhũn như bị anh xoa nắn thành một cục.

Ôn Lê nhìn anh, cô đột nhiên cúi người, ngón tay khẽ vịn vào cánh tay Hạ Si Lễ, ngửa mặt lên hôn anh.

Hạ Si Lễ giật mình nhìn thiếu nữ trước mắt đang nhắm mắt lại, đôi hàng mi xinh đẹp đang run rẩy, hai gò má đỏ ửng.

Cô đang hôn anh.

“Sau này anh đừng đi đấu quyền nữa, bà nội em không cần tiền của anh, em càng không cần tiền của anh. Em cũng đã tiết kiệm được kha khá rồi nên sắp có thể làm phẫu thuật cho bà nội rồi.”

“Hạ Si Lễ, anh đừng để bản thân mình bị thương nữa, nếu không em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa đâu.”

Lần đầu tiên Ôn Lê chủ động, cô rũ mắt không dám nhìn anh, cả người cô dần bị thiêu đốt bởi ánh mắt cháy bỏng của anh.

Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng Hạ Si Lễ đáp lời, hết cách Ôn Lê cuối cùng đành phải ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng mặt lên thì bất ngờ Ôn Lê bị một lực kéo ngã xuống giường, đến khi kịp phản ứng lại thì Ôn Lê đã bị Hạ Si Lễ ôm vào lòng còn cô thì đang ngồi trên đùi anh.

Trái tim Ôn Lê giật thót, trong lòng hoảng sợ lo lắng sẽ có y tá đến, cô vội vã muốn xuống giường nhưng cổ tay cô lại bị ai kia nắm chặt, cằm cũng bị giữ lại buộc cô phải đối mặt với anh.

Hạ Si Lễ nghiêng đầu hôn cô.

Nụ hôn của anh rất sâu khiến Ôn Lê gần như nghẹt thở, cô vô thức mở miệng để hô hấp thì anh lại càng tấn công mạnh mẽ vào sâu bên trong, môi lưỡi giao nhau tạo nên loại âm thanh mang theo dục vọng mê hoặc khiến hai má cô nóng bừng.

Cả người Ôn Lê mềm nhũn ngả vào lòng Hạ Si Lễ, mỗi lần anh hôn cô đều hôn đến khi cô gần như không thở nổi thì anh mới quyến luyến rời đi, chờ cho hơi thở cô bình ổn thì lại có một trận hôn nồng nhiệt rơi xuống.

“Bíp bíp bíp bíp bíp——” Âm thanh báo động của máy đo nhịp tim bên cạnh vang vọng khắp phòng bệnh.

Ôn Lễ tỉnh táo trở lại, ánh mắt cô lướt nhanh qua màn hình theo dõi thì thấy nhịp tim của Hạ Si Lễ tăng nhanh đột ngột. Khuôn mặt cô tái nhợt, cô vội vã thoát khỏi vòng tay anh: “Sao tim anh đập nhanh vậy? Y tá, y tá—”

Cô leo xuống giường định chạy đi gọi y tá vào kiểm tra cho anh nhưng cổ tay cô bị anh nắm chặt, cô lại ngã vào lòng Hạ Si Lễ một lần nữa, lưng tựa vào vòm ngực rắn chắc mạnh mẽ của anh.

Bên tai cô vang lên tiếng cười khàn khàn của anh: “Kêu la gì đó, anh không sao.”

Ôn Lễ không biết phải làm sao, cô chỉ vào chỉ số trên màn hình vẫn đang tăng vọt: “Nhưng…nhưng tim anh vẫn đang đập nhanh quá…”

Thông thường nhịp tim trung bình sẽ từ 60-100 lần mỗi phút nhưng nhịp tim của Hạ Si Lễ đã tăng lên gần 200.

Hạ Si Lễ nhìn cô gái nhỏ đang ngơ ngác thì khẽ bật cười, bàn tay to lớn của anh ôm lấy cô, cúi đầu cắn nhẹ môi dưới của cô. Anh ngắm nhìn gương ửng hồng xinh đẹp của cô, đỡ lấy cái ót của cô rồi cúi người khẽ chạm vào chóp mũi nhỏ nhắn, giọng nói anh trầm thấp quyến rũ: “Em thật sự không hiểu à? Hôn người mình yêu thì tim đập nhanh một chút là bình thường.”

Ôn Lê mơ màng không biết là do nụ hôn của anh, hay là do lời nói của anh mà cả người cô dần trở nên mềm nhũn, trong đầu cũng không còn nghĩ được gì nữa.

Trong giây phút đó, Ôn Lê biết mình đã hoàn toàn thất thủ rồi.



Ôn Lê ở lại Kinh Bắc một tuần, cô gọi điện cho Tần Tú Anh báo một tiếng, nói cô đi chơi cùng với bạn học ở Kinh Bắc. Lúc chuẩn bị quay về Nam Đàn, cô định bụng sẽ mua một ít đặc sản cho về cho bà nội và Sầm Khê.

Hạ Si Lễ muốn đi cùng nhưng cô nhất quyết không cho.

Khi Cận Tư Tự đến thì thấy Hạ Si Lễ đang lười biếng dựa vào cửa sổ phòng bệnh, anh đứng nghiêng nghiêng, ánh dương buổi sớm dừng lại trên người anh như làm dịu đi phần nào đường nét ương ngạnh cứng cỏi trên gương mặt anh.

Anh cầm điện thoại, trên khóe môi là ý cười không thể che giấu, anh kéo dài giọng nói: “Bạn học Ôn Lê à, chúng ta đã bốn tiếng ba mươi hai phút không gặp rồi đó, em vẫn chưa chịu về nữa à?”

Không biết đối phương nói gì mà lại có thể khiến anh bật cười vui vẻ: “Kinh Bắc quả thực rất lớn, anh đã muốn đi cùng rồi mà em cứ không chịu, có bạn gái nhà ai như em không?”

“Được.” anh cúi đầu cười, “Anh đang nằm đây.”

Cúp máy, Hạ Si Lễ quay đầu thấy Cận Tư Tự đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.

Anh nhướng mày, chậm rãi quay trở lại giường nằm xuống: “Sao lại đến đây?”

Cận Tư Tự nhàn nhạt nói: “Tôi ngờ cậu yêu đương vào lại dính người tới mức này, cậu bám con gái nhà người ta như vậy không sợ người ta thấy cậu phiền lại đá cậu đi à?”

Hạ Si Lễ ngả lưng trên giường, hai tay gối sau gáy lẩm bẩm: “Cẩn thận cái miệng cậu, tôi và Ôn Lê đợi tốt nghiệp xong còn kết hôn đó.”

Cận Tư Tự dựa vào tường: “Thích cô ấy đến vậy à?”

Từ nhỏ, Hạ Si Lễ vì gia đình mà chưa từng mảy may suy nghĩ gì về hôn nhân cả đời. Anh luôn bày ra dáng vẻ phong trần phóng túng nhưng thật ra trái tim anh luôn lạnh lùng đóng chặt.

Người như anh một khi đã động tâm yêu một người thì đó chỉ có thể là chuyện cả đời này. 

Hạ Si Lễ nhìn Cận Tư Tự không phủ nhận, anh muốn hút thuốc nhưng lại nghĩ đến Ôn Lê nên đành không châm lửa mà chỉ cắn điếu thuốc trong miệng để thỏa mãn cơn nghiện.

Lần đầu anh gặp cô là khi anh vừa đến Nam Đàn.

Hôm đó trời mưa, trấn Nam Đàn bị sương mù bao phủ, ngột ngạt nóng bức như một cái lò hấp.

Hạ Si Lễ bị bỏ rơi ở Nam Đàn như một con chó hoang, anh mặc áo hoodie đen, đội mũ và đeo khẩu trang che khuất khuôn mặt. Dưới cơn mưa, bước chân anh vô định dạo quanh những con ngõ cũ kỹ hôi thối.

Dừng lại ở đầu một con ngõ nhỏ, anh nhìn thấy Ôn Lê.

Ngày đó cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc dài nhẹ rơi ở hai bên cổ, trên mặt thiếu nữ là dáng vẻ dịu dàng mềm mại. Cô bước ra từ cửa hàng, tay cầm chiếc ô trong suốt bước về phía đầu con ngõ nhỏ. Cô ngồi xổm xuống đất che dù cho một con chó nhỏ, bàn tay nõn nà của cô cầm xúc xích cẩn thận đút cho nó từng miếng, nhìn chú chó nhỏ vui vẻ vẫy đuôi, trên khóe môi thiếu nữ nở một nụ cười thuần khiết đẹp động lòng người.

Làn váy trắng của cô bị nước mưa trộn lẫn cùng bùn đất làm ướt nhưng cô cũng không hề để ý, nước mưa chảy dọc theo đôi chân trắng nõn thon dài của cô, đẹp đến chói mắt anh.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của anh, cô ngẩng đầu, đôi mắt ấy ướt đẫm nước mưa, mông lung mờ mịt.

Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh vô thức dời mắt.

Bước đến đầu ngõ, Hạ Si Lễ hai tay đút túi đứng dựa vào tường, anh ngẩng đầu làm cho mũ áo trượt xuống, nước mưa cứ vậy dừng lại trên gương mặt anh tuấn, cơn mưa ngày hôm đó lạnh buốt nhưng cả người thiếu niên lại nóng ran. Trong một giây phút nào đó, anh muốn trở thành chú chó nhỏ trong vòng tay cô.

Những ngày sau đó, Hạ Si Lễ vẫn lui tới con ngõ đó, anh phát bên cạnh cô không còn là chú chó nhỏ hôm nọ nữa mà là một con mèo hoang với bộ lông màu trắng tinh như làn da cô.

Con mèo rất thích cô, móng vuốt nó nhẹ nhàng nhào nặn trên đùi cô để lại những dấu vết mờ nhạt. Về sau mèo nhỏ được anh mang về nhà, đặt tên là Tiểu Bạch Lê, màu lông nó trắng giống cô, tên cùng âm với tên cô.

“Đêm đó, toàn bộ Nam Đàn bất ngờ mất điện, ngoài trời mưa to gió lớn.” Hạ Si Lễ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cận Tư Tự, giọng nói trầm thấp pha lẫn tiếng cười khàn khàn, “Cả người cô ấy ướt sũng nhưng vẫn một mình leo lên hai mươi ba tầng thang bộ để đến tìm tôi, trong khoảnh khắc khi cô ấy ngã vào lòng tôi thì tôi đã biết đúng là cô ấy rồi.”

Cận Tư Tự chỉ im lặng nhìn anh không nói gì.

Cổ họng Hạ Si Lễ khô khốc, anh dịu dàng cười: “Cả đời này chỉ có thể là cô ấy, không thể là ai khác nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play