Ta Khiến Toàn Bộ Tu Chân Giới Cạnh Tranh

Chương 6: Tam Linh Căn


3 tuần


Nàng nói: “Tạ công tử có biết ta đưa miếng ngọc bội này cho cậu là có ý gì không?” 

Tạ Uẩn nghi ngờ: “Có ý gì?” 

Không phải để thông báo cái chết à?

Mục Đường bắt đầu chém gió. 

Nàng đáp: “Lần này xuống núi, thực ra là thay sư môn chọn người tài.” 

Tạ - trong lòng luôn nghĩ đến việc báo thì thù rửa hận cho cha - Uẩn bị đánh động.

996 ngỡ ngàng: “Tuyển nhân tài gì? Không phải nguyên chủ tiêu hết tiền lương tháng này nên mới nhận nhiệm vụ để kiếm tiền à?” 

Mục Đường không để ý Hệ Thống: “Không ngờ trên đường lại đụng phải yêu tà, ta tưởng rằng phải vong mạng nơi đây, nhưng lại được gặp Tạ công tử.” 

Nàng chân thành: “May mắn rằng khoảnh khắc trông thấy Tạ công tử, tại hạ đã biết dù chết nhưng nhiệm vụ của sư môn giao cho ta đã hoàn thành.” 

Tạ Uẩn không nhịn được nắm thật chặt bàn tay: “Ý của cô là…” 

Mục Đường gật đầu, ung dung nói: “Không sai, ta đưa ngọc bội cho Tạ công tử, thực ra là muốn Tạ công tử cầm về sư môn, khi ấy sư phụ tự nhiên sẽ hiểu Tạ công tử là do ta lựa chọn cho sư môn.” 

Nàng nhìn qua: “Tạ Uẩn, cậu có nguyện ý gia nhập Vấn Đạo tông hay không?” 

Tạ Uẩn kinh ngạc.

996 cũng kinh ngạc. 

Nó vừa sốc vừa nghi ngờ: “Gì cơ? Lẽ nào do ta đọc lướt nội dung? Nguyên chủ đưa ngọc bội cho cậu ta là do có thâm ý khác?”

Mục Đường nhanh gọn thừa nhận: “Không có.” 

996: … 

Nó gian nan: “Thế mấy lời kia…” 

Mục Đường: “Ta chém thôi.” 

Nàng thản nhiên nói: “Cái này gọi là nghệ thuật sử dụng ngôn từ.” 

996:...

Loài người các ngươi thật xấu xa. 

Mục Đường không biết vì tính chất ‘tư bản’ của mình đã khiến Hệ Thống hắc toàn bộ nhân loại, nàng bình tĩnh nhìn Tạ Uẩn: “Cậu thấy thế nào?” 

Vẻ mặt của Tạ Uẩn đấu tranh kịch liệt, sau đó lạnh nhạt đáp: “Ý tốt của tiên tử, tại hạ thụ sủng nhược kinh, nhưng mà…” 

Cậu đẩy ngọc bội trả lại: ‘E rằng tại hạ phải cô phụ ý tốt của tiên tử, vẫn là vật về nguyên chủ thì tốt hơn.” 

Mục Đường nhìn vẻ mặt của cậu, biết rằng cậu sẽ không nhận tấm thẻ ân tình này.

Nàng nghĩ một lúc, quyết định vẽ một cái bánh lớn.

Vì thế nàng sắp xếp tất cả thông tin liên quan đến ‘Vấn Đạo tông’ trong kí ức. 

Sau đó nàng phát hiện ra, tông chủ Vấn Đạo tông có tổng cộng 6 vị đồ đệ, thực lực nhấp nhô, thậm chí còn chẳng có sản nghiệp, quả là xứng đáng với vị trí thứ 32, ráng tìm một ưu điểm để khen cũng không có.

Nhưng không sao, nàng có thể bịa. 

Nàng không biết xấu hổ nói: “Vấn Đạo tông là một tông môn tổng hợp, có ba hướng tu luyện chính bao gồm luyện kiếm, luyện đan, luyện thể, khi gia nhập sư môn, cậu có thể lựa chọn bất kì một môn để học tập, hoặc cũng có thể kiêm luôn ba hướng, có rất nhiều sự lựa chọn.”

996:...

Nó đau khổ hỏi: “Có rất nhiều sự lựa chọn? Ý là công pháp ba môn chỉ có một vị sư phụ dạy đúng không?” 

Mục Đường: “Sư phụ ta ấm áp dịu dàng, dù cậu có chọn vị sư phụ nào, chúng ta cũng luôn mở rộng lòng mình đón nhận cậu.” 

996 lạnh nhạt: “Phải rồi, dù sao sau khi cô vào, mười mấy năm rồi Vấn Đạo Tông vẫn chưa có vị đồ đệ mới nào, phải khó khăn lắm mới có một con cá, không tranh thủ câu thì quả thực là thẹn với lòng.” 

Mục Đường: “Các sư phụ xuất thân từ khắp Tu Chân giới, bọn họ tập hợp lại với nhau để thành lập tông môn mới chỉ vì chung một lý tưởng là truyền đạo thụ nghiệp, cho nên dù lịch sử hình thành của tông môn có hơi ngắn, nhưng lại là một tông môn tràn ngập khí phái.” 

996 trợn trắng mắt: “Một đám cá mặn khó sống sót tập hợp vào một tông môn cá mặn sinh sống, sau đó lại chiêu mộ thêm đám đệ tử cũng là cá mặn nốt, quả là năng lượng dồi dào.” 

Mục Đường: “Quan hệ giữa các đồng môn rất tốt, mọi người đều thân thiện.” 

996: “Ba sư phụ với 3 đồ đệ, tổng cộng vỏn vẹn có 6 người, dù cho tụ chung lại với nhau thì quan hệ giữa các người cũng khó mà tạo ra hỗn loạn được.” 

Mục Đường: “Tiền tiêu mỗi tháng rất nhiều.” 

996: “Ta nói cô hay, 50 linh thạch hạ phẩm mỗi tháng quy ra được có 500 tệ mà thôi.” 

Mục Đường không quan tâm lời móc mỉa của nó, nàng cười dịu dàng: “Quan trọng nhất là bây giờ tuổi cậu còn nhỏ, sau khi bái sư sẽ được tiếp nhận vài năm giáo dục bắt buộc, hy vọng cậu sẽ chăm chỉ học hành.” 

Sau đó chính là nai lưng ra làm việc. 

Mục Đường lừa gạt cậu thiếu niên.

996 trừng mắt nhìn về phía nam chính nhà nó, thấy cậu lộ ra vẻ mặt bừng bừng hứng thú. 

Khiến nó vui buồn lẫn lộn. 

May một cái là ký chủ nhà nó còn có tâm với nghề, ít nhất cũng biết quải nam chính về tông môn.

Đớn lòng thật…. 

Nó khó khăn nói: “Ký chủ à, tình yêu nhờ vào dối gạt chỉ là hư ảo mà thôi.” 

Mục Đường nhẹ nhàng nói: “ Nhưng số tiền ta kiếm được nhờ lời nói dối lại rất chân thực.” 

996: … 

Hệ Thống toàn chức công lược bị nói cho ngậm miệng.

Dĩ nhiên Tạ Uẩn chẳng biết có một Hệ Thống xa lạ đang xót thương cho cậu, cậu bị lời mời chào ‘đa cấp’ của Mục Đường đả động. 

Rõ là biết không nên tin tưởng một kẻ ‘tẩu thi’, nhưng cơ hội lại gần ngay trước mắt… 

Tạ Uẩn rối rắm vô cùng.

Mục Đường hiểu đạo lý nới lỏng kịp lúc, sau khi tâng bốc xong, nàng bình tĩnh nói: “Đương nhiên không phải ai cũng vào được Vấn Đạo tông.” 

996 phát ra tiếng chất vấn từ tận sâu linh hồn: “Phải không?” 

Mục Đường: “Tông môn có yêu cầu về linh căn, nếu như cậu…” 

Linh căn là tiêu chuẩn để bước chân vào đời ở Tu Chân giới, tương đương với học lực ở xã hội hiện đại. 

Mục Đường nhanh chóng tính toán.

Ngũ linh căn tương đương với tốt nghiệp cấp II, tứ linh căn cấp III, song linh căn sẽ thuộc 985 và 211*, còn đơn linh căn sẽ trực tiếp tốt nghiệp Ivy League. 

*  Dự án 985 và 211 bao gồm nhiều trường đại học hàng đầu Trung Quốc

Mục Đường nói dối không chớp mắt: “Muốn vào được tông môn của chúng ta ít nhất cũng phải là song linh căn.” 

Nàng nhìn Tạ Uẩn đột nhiên trở nên lo lắng, dịu dàng nói: “Có lẽ cậu chưa từng kiểm tra linh căn, nhưng không sao, cậu có thể theo ta về tông môn nhờ sư phụ kiểm tra thử, nếu không đạt chuẩn cũng đừng sợ, ta với cậu có duyên, ta sẽ cho cậu đi cửa sau.” 

Còn được cả thư giới thiệu đấy!

Sau khi nghe xong, dù Tạ Uẩn bình tĩnh lạ thường nhưng vẫn cảm thấy bản thân đã chiếm được món hời. 

Bởi vì cậu biết vừa hay mình là tam linh căn.

Mục Đường nói nhỏ: “Nếu như cậu đồng ý, bây giờ chúng ta nên ký Hiệp Địn… ký 1 tờ khế ước đi.” 

Tạ Uẩn mơ mơ màng màng suýt chút nữa đã thốt lên một chữ ‘Được’. 

Nhưng may sao vào phút cuối cùng, trực giác của dã thú hiện lên khiến cậu im bặt. 

Im lặng một lúc, lý trí được tìm lại nên cậu hỏi một vấn đề quan trọng nhất. 

“Tiền lương tông môn phát hàng tháng là bao nhiêu?” Cậu bình tĩnh hỏi. 

Mục Đường: … 

Nàng dịu dàng đáp: “Trời tối rồi, cậu đi nghỉ trước đi, có gì mai chúng ta lại bàn tiếp.” 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play