Ta Khiến Toàn Bộ Tu Chân Giới Cạnh Tranh

Chương 5: Ngọc bội


3 tuần


Dù có thông minh cẩn thận đến đâu, cậu cũng chỉ là một chàng trai mười mấy tuổi, khoảnh khắc này thiếu niên bỗng cảm thấy mờ mịt.

Mục Đường thừa cơ hội leo ra khỏi hố đất.

Nam chính đào cái hố khá có tâm, nàng leo lên cũng thấy mệt. 

Hệ Thống thấy vậy giật thót: “Leo lên nhã nhặn chút nào, phải thanh nhã.” 

Mục Đường đổi tư thế, thanh lịch trèo lên. 

Tạ Uẩn hồi hồn, thấy vậy bèn kéo nàng lên. 

Mục Đường mượn lực để đứng vững, lịch sự nói: “Cảm ơn.” 

Tạ Uẩn nhanh chóng thả tay, ánh mắt liếc về bộ y phục nhuốm đầy máu của nàng. 

Cậu mở miệng: “... Nếu tiên tử không ghét bỏ, mời đến tệ xá tạm thời nghỉ ngơi.” 

Mục Đường: “Được.” 

996 trong lòng hú hét: “Thế…thế này có nhanh quá không?!” 

Nam chính Tạ Uẩn cư ngụ ở một thôn nhỏ cách đây không xa. 

Trong nguyên tác, cha của cậu là một tán tu, dắt theo nam chính đến định cư tại ngôi làng này, ai ngờ đụng trúng bọn tà ma diệt thôn nên ông đã ngã xuống khi chống cự với bọn chúng. 

Khi ấy Tạ Uẩn mới 6 tuổi. 

Người dân trong thôn nhớ đến ân tình của cha cậu, không ít người muốn nuôi dưỡng Tạ Uẩn. 

Tạ Uẩn từ chối. 

Bọn họ không còn cách nào, chỉ đành cung cấp đồ ăn lẫn y phục. 

Đến khi lên 12, Tạ Uẩn dựa vào đồ cha để lại cùng với kí ức ngày bé mà săn bắt thú để kiếm sống. cũng không còn nhận lấy sự giúp đỡ của người khác nữa.

Nguyên chủ bị đuổi giết ở ngọn núi cách ngôi làng không xa, trùng hợp đụng trúng nam chính đang đi săn. 

Cậu biết không thể cứu được, bèn hỏi nàng còn di nguyện nào không.

Nguyên chủ liền đưa ngọc bội bên người cho nam chính, khẩn cầu cậu hãy mang nó đến Vấn Đạo tông, báo cho sư môn tin mình đã chết.

….. Sau đó chính là một màn Mục Đường ‘xác chết vùng dậy’. 

Lúc này, Mục Đường đang đi đằng sau nam chính, nháy mắt đã thấy một thôn xóm sơ sài hiện lên. 

Có rất nhiều đứa trẻ đang chơi ở gốc cây đại thụ đầu thôn, thấy Tạ Uẩn dắt một kẻ lạ mặt đi vào, ai cũng tò mò nhìn sang. 

Có một đứa gan lớn, chạy xồng xộc qua hỏi: “Tạ ca ca, đây là ai vậy?” 

Tạ Uẩn nhìn về phía Mục Đường, xoa đầu đứa bé rồi nói: “Nàng là bằng hữu của ta, các đệ mau về nhà thôi, đừng chạy lung tung nữa.” 

Mẹ của đứa trẻ này vội vàng chạy đến, nhìn nhìn về hướng thiếu niên. 

Tạ Uẩn gật đầu. 

Người mẹ yên tâm trở lại, nhưng vẫn dắt đứa trẻ về nhà, đồng thời còn gấp gáp kêu đám nhỏ dưới gốc cây về nốt. 

Mục Đường lâm vào suy tư. 

Xem ra tại thôn nhỏ này, nam chính được mọi người rất tín nhiệm. 

Nhưng Ta Uẩn lại tưởng nàng đang suy nghĩ đến chuyện khác, bèn giải thích: “Tiên tử cô đừng hiểu lầm, những năm gần đây yêu ma ngày càng hoành hành, thôn nhỏ của ta nằm bên ngoài nên không có tu sĩ nào bảo hộ, cho nên mọi người rất cảnh giác trước mọi thứ.” 

Mục Đường nghĩ ngợi rồi hỏi: “Nơi này của ngươi thường bị bọn tà ma tới quấy phá à?” 

Giọng Tạ Uẩn đều đều: “Cũng không thường xuyên lắm, nhưng mấy ngày trước có một tẩu thi vừa tỉnh lại đã đến trong thôn, cho nên ban nãy tiên tử… tại hạ không thể không hiểu lầm.” 

Mục Đường hiểu ra. 

Nàng giống như một tẩu thi như vậy, người ta không cảnh giác mới là lạ.

Trong nguyên tác, bởi vì 500 chưa có người phi thăng nên yêu ma dần dần có mặt ở khắp Tu Chân giới, nhưng phải đến giai đoạn sau trong truyện mới xuất hiện tà linh gây nên loạn thế. 

Tuy vậy đối với dân chúng bình thường, dù cho những con yêu ma cấp bậc thấp nhất cũng khiến bọn họ khốn đốn không thể tả. 

Mà trong thôn nhỏ này, thời gian bị diệt thôn là sau khi nam chính rời đi.

Cái thế giới này thật là… 

996 lặng lẽ xuất hiện: “Ký chủ, tình hình của nam chính hiện tại như đang trong nước sôi lửa bỏng, Hệ Thống ta kiến nghị cô nên biết tương thân tương ái, sự ấm áp của cô sẽ xua tan cõi lòng lạnh giá chồng chất vết thương của nam chính.” 

Mục Đường: “Nói tiếng người.” 

996: “Lừa nam chính trở về, sau đó triển khai 7 7 4 9 kịch bản tình ái niên hạ tỷ đệ long trời lở đất!”

Mục Đường: “Ra là cậu muốn ta chuyển nghề sang làm HR.” 

996: … 

Thôi xong, dường như ký chủ còn chẳng nghe hiểu tiếng người. 

Nó không ôm ấp bất cứ hy vọng nào mà hỏi: “Thế ký chủ, cô chuẩn bị triển khi nhiệm vụ như thế nào?” 

Mục Đường: “Thôi thì làm HR cũng được vậy.” 

996: Hả? 

Mục Đường mượn căn nhà tranh của nam chính để sửa soạn một chút, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trước mặt nam chính. 

Tạ Uẩn thấy nàng như vậy, bỗng thấy căng thẳng.

Mục Đường ôn hòa nói: “Tạ công tử, ngươi đừng lo lắng, có vài chuyện ta muốn bàn với công tử.” 

Tạ Uẩn nghiêm giọng nói: “Tiên tử mời nói.” 

Mục Đường: “Lúc trước ta có giao cho Tạ công tử một miếng ngọc bội.” 

Tạ Uẩn bừng tỉnh: “Trước khi cô chết…” 

Mục Đường mỉm cười.

Tạ Uẩn sửa miệng: “...trước khi cô giả chết có giao cho ta để đưa về sư môn.” 

….Vừa nghĩ là lại thấy chuyện nàng chưa chết vô cùng khó tin mà, ai giả chết mà có thể nói ra di nguyện một cách chân thực như vậy. 

Cậu lập tức cầm ngọc bội ra: “Vật về nguyên chủ.” 

Mục Đường vờ như không thấy. 

Đến khi đôi mắt Tạ Uẩn hiện lên vẻ nghi ngờ, nàng cũng không cầm lại ngọc bội. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play