Trở Thành Đối Tượng Để Đối Chiếu Trong Gameshow Khoe Giàu

Chương 2: Giống với trong sách


3 tuần

trướctiếp

Thẩm Vi lái xe đến bệnh viện thăm ba của mình. Cô muốn thông báo cho ông rằng nguy cơ tài chính đã được giải quyết để ông có thể yên tâm dưỡng bệnh.

Từ bệnh viện trở về nhà, Thẩm Vi rửa mặt một chút cho tỉnh táo rồi trang điểm lại. Tiếng động cơ xe gầm rú vang vọng, Tần Phỉ bước ra khỏi chiếc Porsche 911 đắt tiền đang đậu trong sân.

Tần Phỉ cao gầy, môi mỏng hơi nhếch, sắc mặt tái nhợt, toát lên vẻ đẹp yếu ớt. Gầy gò và trắng bệch luôn là đặc điểm nổi bật của anh ta. Trước đây, Thẩm Vi không để ý đến điều này, nhưng sau khi nhớ tới nội dung cuốn sách cô mơ tối qua, cô bắt đầu nghi ngờ rằng sức khỏe của Tần Phỉ thật sự có vấn đề.

Thẩm Vi từ trên lầu bước xuống. Tần Phỉ ngước nhìn cô với ánh mắt đầy sự hài lòng.

Trang phục của Thẩm Vi không mang logo thương hiệu nổi tiếng nào, nhưng trong tay cô cầm một chiếc túi chứa những chiếc thẻ có đầy tiền. Số tiền này đủ để cô vung tay mua sắm xa xỉ, hoàn toàn phù hợp để làm nền cho Diệp Hiểu Âu.

Tần Phỉ đứng ở cửa thang máy, đưa tay muốn dắt Thẩm Vi, nhưng cô né tránh tự mình mở cửa xe. Thẩm Vi ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.

Chiếc xe khởi động, lao vào dòng xe cộ đông đúc.

"Vi Vi, anh rất vui vì em đã bình tĩnh lại." Tần Phỉ nói.

Thẩm Vi không hiểu tại sao anh ta lại cho rằng cô không bình tĩnh.

"Hôm nay chúng ta đi dạo trung tâm thương mại với Hiểu Âu, tôi đóng vai tiểu thư nhà giàu đã lụn bại, chỉ có thể đứng đó xem đại gia mua sắm thôi sao?"

"Nếu em đang thiếu tiền thì có thể nói với anh. Anh có thể chuyển cho em mười vạn. Nhưng em hãy nhớ rằng đừng tiêu xài phung phí. Hiểu Âu mới là vai chính, chương trình này rất quan trọng cho sự nghiệp sau này của cô ấy."

Nghe thấy số tiền mười vạn, Thẩm Vi thầm kinh ngạc. Con số này trùng khớp với nội dung trong sách. Trong sách, Thẩm Vi nghèo túng lần đầu tiên tham gia chương trình truyền hình, Tần Phỉ cũng cho cô mười vạn. Ban đầu, cô rất vui mừng, nhưng sau đó lại nghe nói Tần Phỉ cho Diệp Hiểu Âu một trăm vạn nên liền trở nên ghen tuông vô cớ, dẫn đến một cuộc náo loạn sau đó.

Tuy nhiên, tình tiết trong sách hoàn toàn phi lý. Cô và Tần Phỉ vốn không có tình cảm. Cô đang du học ở Mỹ, Tần Phỉ thường xuyên bay từ Úc sang Mỹ để theo đuổi cô. Cô đã nhiều lần từ chối anh ta, nhưng anh ta vẫn kiên trì. Cuối cùng, cô miễn cưỡng đồng ý đính hôn vì lời khuyên của cha mẹ cô và vì cha mẹ Tần Phỉ không ngừng thúc giục. Nhưng vì bọn họ còn nhỏ nên sau khi cô về nước hai người họ sẽ đính hôn trước.

Thẩm Vi tuy rằng cũng đáp ứng lời đề nghị của Tần Phỉ, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy nghi ngờ. Theo nội dung trong sách, cô là một cô gái hám danh lợi, luôn cố gắng bám víu vào Tần Phỉ để gả vào hào môn. Tuy nhiên, Thẩm Vi không hề đồng ý với quan điểm này.

Cô cho rằng dù gia đình phá sản, cô vẫn có thể tự lập bằng chính sức lao động của mình. Việc gả cho một người không yêu thương mình chỉ vì tiền bạc là điều hoàn toàn vô nghĩa.

Điều này quá buồn cười!

Thẩm Vi cũng cảm thấy khó hiểu về việc cô mang thai với Tần Khiêm chỉ trong một đêm theo như trong sách. Theo lý trí của cô, cô sẽ không bao giờ để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Cô sẽ sử dụng biện pháp tránh thai và không bao giờ có ý định sinh con hay kết hôn với một người không yêu thương mình.

Hơn nữa, Thẩm Vi biết rõ Tần Khiêm là người thừa kế không được yêu thích trong gia đình họ Tần. Từ nhỏ, anh ta đã bị ghét bỏ và xa lánh. Do đó, việc gia đình Tần Khiêm quan tâm đến việc cô có mang thai hay không là điều vô lý. Tần Phỉ cũng không có lý do để tức giận vì chuyện này.

"Vi Vi, em có đang nghe anh nói không?" Tần Phỉ lên tiếng, kéo Thẩm Vi trở về với thực tại.

"Tôi đang nghe." Thẩm Vi đáp: "Anh cứ nói tiếp đi."

"Chúng ta cứ theo kịch bản đã định." Tần Phỉ nói: "Anh tin rằng em cũng rất sẵn lòng giúp đỡ Hiểu Âu."

Thẩm Vi mỉm cười nhẹ: "Em hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp như mong muốn của cô ấy."

Theo nội dung trong sách, Diệp Hiểu Âu sẽ đi trên thảm đỏ trong chương trình. Phòng làm việc đã mượn cho cô ấy trang phục và trang sức, nhưng Tần Phỉ, với sự cuồng nhiệt dành cho bạn gái, đã tặng cho cô ấy một chiếc cài áo trị giá hàng trăm triệu. Diệp Hiểu Âu vô cùng xúc động và ôm chầm lấy Tần Phỉ, khiến khán giả kêu gào ngọt đến vỡ bụng.

"Vi Vi, em thật là một cô gái tốt bụng và hiểu chuyện. Một lát xuống xe anh sẽ chuyển tiền cho em." Trong lúc xe dừng chờ đèn đỏ, Tần Phỉ nghiêng người tính nắm lấy tay Thẩm Vi.

“Anh nên tập trung lái xe đi.” Thẩm Vi nghiêng người tránh đi: “Tiền cũng không cần cho tôi.”

Tần Phỉ nghiêng đầu, vẻ mặt sủng nịch: "Được rồi, em mua gì, anh sẽ trả tiền cho em. Được không?"

Thẩm Vi thầm nghĩ, hắn chắc chắn cho rằng thẻ của mình không có nhiều tiền. Cô mở ghi âm điện thoại và nói đùa: "Không được, nếu như tới lúc đó anh lại quên mất thì sao?”

"Em mua bao nhiêu, anh sẽ thanh toán bấy nhiêu, tuyệt đối không có ý dối trá." Tần Phỉ lặp lại một lần nữa.

Thẩm Vi dừng ghi âm: "Được rồi, tôi tin anh!"

"Vi Vi, thật lòng mà nói, đừng bận tâm đến Tinh Nặc nữa." Tần Phỉ khuyên nhủ: "Em không thể cứu được cả công ty đang trên bờ vực phá sản. Hãy nghe lời anh, an phận thủ thường làm một người vợ hiền của anh."

"Đèn xanh rồi." Thẩm Vi thúc giục.

Đến nơi, Thẩm Vi xuống xe, đứng nhìn Tần Phỉ và nghe anh ta nói: "Anh sẽ nói chuyện với Hiểu Âu, bảo cô ấy quan tâm đến em. Buổi tối sẽ có tiết mục do tổ chương trình sắp xếp cùng đi ăn với nhau, được rồi anh đi đây."

"Được rồi, tạm biệt!" Thẩm Vi vẫy tay chào, xoay người bước vào trong.

Tại một vườn hoa Tây sang trọng, nơi có cảnh quan tuyệt đẹp, vào cuối xuân đầu hạ, cỏ xanh mướt, hoa nở rộ, tường vi leo kín hàng rào, dưới bóng cây tùng già là một cây cầu dẫn ra một ốc đảo nhỏ.

Thẩm Vi đi đến phòng nghỉ, nghe thấy vài người đang thảo luận:

"Thẩm Vi có đến không nhỉ?"

"Có lẽ cô ta sẽ đến." Một người khác nói: "Tại sao cô ta lại không đến chứ? Nói nữa có lẽ cô ta muốn gặp Tần công tử một lần, ai mà không muốn đến?"

"Hay là cô ta muốn ôm chân Tần công để hỏi anh ta vì sao bỏ rơi mình à?"

"Cái đó còn phải hỏi." Người đầu tiên nói: "Trước đây cô ấy giả vờ thanh cao, lạnh lùng với Tần công tử, làm sao có thể so sánh với Hiểu Âu dịu dàng và biết điều như vậy? Bị bỏ rơi cũng là đáng đời."

Diệp Hiểu Âu bưng cà phê đến: "Mọi người đừng nói như vậy. Mặc dù em ấy bây giờ nghèo túng, nhưng chúng ta cũng không nên coi thường người khác. Đó là đạo lý cơ bản."

"Hiểu Âu, lòng tốt của cậu thật quá mức," người đầu tiên nói. "Trước đây Thẩm Vi dựa vào sự giúp đỡ của cha cô ta mà bắt nạt cậu, miệng thì nói coi cậu như chị em, nhưng thực tế thì sao? Lúc nào cũng quát nạt cậu! Giờ có cơ hội này, cậu cũng nên sai vặt cô ta một chút!"

"Tôi sẽ không bao giờ làm như vậy để chà đạp người khác." Diệp Hiểu Âu khẳng định.

"Chính là Hiểu Âu vẫn thật là tốt bụng."

"Nói đến cũng tội cho Thẩm Vi! Cuối cùng có lẽ cô ta cũng phải thế chấp căn nhà duy nhất của mình. Nếu không thanh toán khoản vay tiếp theo, cô ta có thể trở thành người mang nợ xấu và phải sống lang thang trên đường phố." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nghe xong những lời bàn tán, Thẩm Vi xách theo túi Longchamp đi về phía những người phụ nữ đang cầm túi Hermes đằng đó.

Đi đến giàn hoa tường vi hình vòm, Thẩm Vi thấy Diệp Hiểu Âu đang ngồi ở vị trí trung tâm, với đôi mi dài như cánh quạt, đôi mắt to tròn long lanh, đôi môi nhỏ nhắn hình trái tim, mọng nước. Cô ta mặc một chiếc váy liền áo màu trắng đính ngọc trai, trông vô cùng thanh thuần và khả ái.

Diệp Hiểu Âu đứng dậy, đi đến bên Thẩm Vi và nắm lấy cánh tay của cô: "Vi Vi, cuối cùng em cũng đến, mọi người đều đang chờ em đấy!"

Thẩm Vi lùi lại một bước, giơ tay lên xem đồng hồ: "Không phải còn năm phút nữa sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy! Vừa vặn."

"Nếu Thẩm Vi đã đến rồi, chúng ta cùng đi dạo phố nhé? Buổi tối cùng các quý ông  khác ăn tối tại nhà hàng sang trọng?"

"Đúng vậy, đó là kế hoạch." Diệp Hiểu Âu cười: "Chúng ta cùng đi thôi."

Một chiếc xe bảo mẫu dừng trước cửa, tài xế mặc vest đen và đeo găng tay trắng đứng bên cửa xe, xếp thành hàng dài bốn người. Mặc dù nơi đến chỉ cách hai con phố nhưng họ vẫn muốn đi xe.

Đến cửa trung tâm thương mại, nhân viên của ê-kip chương trình xuống xe và cũng bắt đầu phát sóng trực tiếp:

Nhóm phụ nữ nổi tiếng từng người bước xuống xe một cách đầy khí thế.

Người đầu tiên là Tôn Lê, tiểu thư của một công ty thực phẩm.

Trên màn hình bình luận, đã có người bắt đầu phổ cập kiến thức:

[Hôm nay Quả Lê mặc chiếc váy đen nhỏ của thương hiệu D, giá chính thức là tám vạn bốn, cài áo hoa trà kim cương của thương hiệu C, giá một vạn ba, và túi xách màu trắng của thương hiệu H— cái này chắc hơn hai mươi vạn tệ? Còn trang sức của cô ấy nữa, vòng tay và vòng cổ đều trông có vẻ là hàng hiệu cao cấp, hai thứ này cộng lại giá trị trang phục của cô ấy có thể hơn một trăm vạn tệ!]

Người thứ hai là Tử Huyên, con dâu của một tập đoàn đồ gỗ nổi tiếng, đang thản nhiên đứng đó. Cô ta vốn là một người đại diện của thương hiệu C nên trang phục hôm nay của cô ta từ quần áo đến túi xách đều đến từ thương hiệu đó.

[Mặc dù Tử Huyên chỉ mặc đồ của thương hiệu C, nhưng có vẻ hơi kém hơn những người khác một chút. Có lẽ là do cô ấy đã gả vào hào môn nên không giống như các tiểu thư nhà giàu khác. Mặc dù cả bộ trang phục của thương hiệu C có giá cả hợp lý nhưng trang sức của cô ấy cũng tương đối bình dân…]

[Hơn hai mươi vạn tệ mà gọi là bình dân?]

Diệp Hiểu Âu là người thứ ba bước xuống xe.

[Trời đấc ơi! Vẫn là phong cách hào nhoáng đó của Âu tỷ! Chiếc váy liền áo đính ngọc trai của thương hiệu V này phải hơn mười vạn tệ đi? Còn chiếc túi xách này nữa, hàng limited của thương hiệu H, thị trường hiện nay không có giá niêm yết cụ thể, không có tiền thì đừng mơ mua được…]

[Ôi vãi, người giàu đều mang nửa căn nhà mặc lên người sao?]

Cuối cùng Thẩm Vi cũng xuống xe.

Gió thổi bay mái tóc dài của cô, vài sợi tóc dính trên mặt, làn da mịn màng, tóc đen, mắt sáng. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, váy dài màu xanh lam xẻ tà trước, toát lên khí chất phi thường.

[Đồng tử của tôi đều bị cô ấy làm cho rung động rồi!! Cô ấy còn đẹp hơn cả trong trailer, thần thái rạng rỡ!]

[Không phải là tiểu thư nhà giàu sa sút, sắp phá sản sao? Khí chất này, mấy vị đứng cạnh đều phải phải xách dép cho cô ấy đi?]

[Hãy cùng phổ cập khoa học nào! Trên người cô ấy đeo bao nhiêu tiền?]

[Chiếc vòng cổ trên cổ tôi nhận ra là của thương hiệu Phạn Khắc, hơn hai vạn, còn lại vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi, không biết là thương hiệu nào.]

Có người lên tiếng: [Tôi biết, chiếc áo sơ mi trắng là hàng nội địa của thương hiệu P, được bán tại cửa hàng flagship chính thức của hãng, giá 299, chiếc váy là của thương hiệu Z, giá 399, túi xách hơn 600 tệ? Giày dép không biết giá.]

[Ồ ~ Giá cả tính ra đều không cao nhưng mặc trên người cô ấy đều có cảm giác là hàng cao cấp.]

[Tôi muốn học cách ăn mặc của chị gái nhỏ này.]

Bình luận ngày càng nhiều.

Tại hiện trường, một nhóm người đang đứng trước cửa trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố, nơi tập trung các thương hiệu lớn trên thế giới, người bình thường hiếm khi có cơ hội bước vào.

"Thẩm Vi, cô chưa bị liệt vào danh sách tín dụng xấu, bị hạn chế chi tiêu đi?" Tôn Lê đến gần Thẩm Vi và hỏi nhỏ.

Tôn Lê nổi tiếng với tính thẳng thắn trong chương trình, không ngại nói lời khó nghe. Thẩm Vi cười đáp: "Chưa đâu.”

"Vậy thì thoải mái quẹt thẻ mua sắm nhé!"

"Được thôi!"

“Tôi hôm nay muốn lựa một bộ lễ khách cho một bữa tiệc sắp tới. Cô cho tôi một số ý kiến nhé?”

“Không thành vấn đề.”

 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp