7.

Tôi gọi điện cho chú Lý tới đón chúng tôi.

Suốt đường đi anh ấy không nói một lời, tôi cảm thấy khó chịu, nhưng không thể làm gì được.

Chắc bố tôi đã nói gì đó về tôi với anh ấy rồi.

Điện thoại trong tay tôi run lên, là tin nhắn của Triệu Chiêu:

[Đừng quên xét nghiệm DNA.]

Tôi càng cáu kỉnh hơn. Bởi vì nếu muốn xét nghiệm ADN, phải cần tóc của bố tôi và anh ấy.

Tóc bạc bố tôi rất dễ mọc.

Chỉ cần tôi làm nũng, nói giúp ông ấy nhổ tóc bạc, ông ấy sẽ đồng ý.

Nhưng đối với Chu Khải Trì thì nên làm sao đây?

Vết thương của anh ấy cần được bôi thuốc mỡ. Trớ trêu thay lại nằm phía sau đầu và anh ấy không thể tự mình bôi được.

Anh tỏ ra lạnh lùng, không muốn tôi lại gần, điều này khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Tôi tức giận lao thẳng vào phòng anh.

Kết quả là anh vừa mới tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phần thân dưới.

Mắt tôi mở to ngay lập tức.

Tôi liếc nhìn từ trên xuống dưới, ước gì có thể chạm vào.

Cơ bắp cân đối và khỏe như vậy, tỷ lệ đều rất hoàn hảo nha.

Anh ấy đã rất là đẹp khi mặc quần áo rồi, không ngờ khi cởi quần áo còn đẹp hơn.

Anh ấy bình tĩnh mặc lại quần áo, rồi vỗ tay hai cái ra hiệu cho tôi tỉnh táo lại

“Có chuyện gì à?”

“Em đến bôi thuốc cho anh nè”

“Dì giúp việc đâu?”

“Dì bị anh dọa cho chạy rồi, anh lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, ai dám đến gần anh?”

“Anh nghĩ em khá là gan dạ đó chứ, nhất là khi tiếp xúc với anh”.

“Có cái gì mà em không dám làm đâu”.

Sau khi nói xong tôi thấy anh ấy có vẻ sửng sốt. Chắc cũng đang thắc mắc tại sao mình lại nói nhiều như vậy?

Tôi quan sát biểu hiện của anh ấy và thấy khóe miệng của anh ấy đang nhếch lên.

Có lẽ nào anh ấy vui khi tôi đến bôi thuốc?

Anh khẽ nhướng mi.

“Không phải muốn bôi thuốc sao”

“À à à tới đây”

Tôi đến gần và cảm thấy khó hiểu.

Tại sao tôi lại cảm thấy bất an như vậy?

Điều đáng sợ hơn nữa là tâm trạng của tôi trở nên tốt hơn vì thấy anh ấy vui vẻ.

Không, không đời nào, điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Đột nhiên anh ấy hít mạnh một hơi.

“Em muốn bôi thuốc hay là định ám sát anh?”

“Xin lỗi, xin lỗi, em hơi mạnh tay”

Vừa nhìn xuống thì mái tóc của anh ấy đã đập vào mắt tôi, muốn sờ quá.

Cơ hội đang ở trước mắt rồi có nên hay không ta?

Tôi đã nhổ hai sợi tóc của anh ấy.

Chu Khải Trì liền cau mày

“Đây là cách em đối xử với ân nhân của mình à?”

Tôi vui vẻ muốn dụ dỗ anh thêm một chút:

“Hay em đãi anh một bữa nhé”

Anh ấy giật giật khóe miệng trả lời:

“Không cần đâu, không phiền đến thế”

Cứu tôi với, khi nào anh ấy mới đồng ý với tôi đây.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi thực sự tức giận và đứng dậy ngay tức khắc.

Nhưng vào giây phút tôi rời khỏi phòng anh ấy, tôi nhìn thấy thứ gì đó trên bàn làm việc của anh ấy.

Huy chương võ thuật của bố tôi khi ông còn trẻ sao lại nằm ở đây?

Họ đã biết nhau từ nhiều năm trước?

Chu Khải Trì thản nhiên bước tới và ném chiếc huy chương vào ngăn kéo.

Nhưng anh vẫn trầm mặc không nói gì.

Tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Anh và bố tôi có quan hệ gì? Tại sao những huy chương của bố tôi lại xuất hiện trong phòng anh?”

Anh ấy ngồi xuống ghế sô pha, ngẩng đầu lên giải thích với tôi

“Bố em để quên ở đây ”

Đây là cách anh nên giải thích với tôi sao

“Anh thực sự là con của bố tôi sao?”

Ánh mắt anh rơi vào nắm đấm đang siết chặt của tôi

“Em không đi xét nghiệm à? Tóc anh đã bị em nhổ rồi mà”

Tôi sửng sốt, anh ấy đã biết rồi sao.

Anh ấy đứng dậy đi tới chiếc bàn cạnh giường, lấy một túi đựng tài liệu đưa cho tôi

“Mà thôi, em xem cái này đi đã.”

Tôi cầm lấy và mở văn kiện.

Không ngờ bên trong lại có kết quả xét nghiệm DNA.

Người kiểm tra trong đó lại là Chu Khải Trì và bố tôi.

Kết quả của xét nghiệm quan hệ huyết thống là 0%.

Kết quả này đã có từ năm 2014 tức là 10 năm trước?

“Nếu vẫn còn nghi ngờ, em có thể đến bệnh viện uy tín hơn để kiểm tra”.

Nhưng mà tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi tại sao họ lại quen nhau, tại sao anh ấy lại muốn xét nghiệm quan hệ cha con, tại sao bố tôi lại đối xử tốt với anh ấy đến như vậy.

Môi anh ấy cong lên,đôi mắt toát lên đầy ý cười, hỏi tôi rằng có muốn nghe kể chuyện không.

Tôi bị quyến rũ bởi vẻ đẹp đấy và vô thức gật đầu.

Chu Khải Trì kể rằng bố tôi xuất hiện khi anh ấy đang học cấp 2.

Cha anh đột ngột qua đời vào thời điểm đó, nên mẹ anh đã gồng gánh toàn bộ gia đình lúc đó.

Thật sự mà nói tiền ăn lúc đó với anh cũng là vấn đề lớn chứ nói gì đến việc trả học phí đắt đỏ.

Ban đầu anh định từ bỏ việc đi học, cùng với ước mơ trở thành nhà vô địch quyền anh.

Nhưng vào một ngày nọ, bố tôi đột nhiên xuất hiện.

Giống như Chúa từ trên trời giáng xuống và giải cứu anh khỏi sự khó khăn hiện tại của cuộc sống.

Bố tôi chu cấp cho anh ấy đi học, để anh ấy tiếp tục học quyền anh, thậm chí còn trao cho anh ấy những huy chương thời còn trẻ mà ông ấy giành được chỉ để truyền cảm hứng cho anh ấy.

Bố tôi đối tốt với anh ấy đến mức Chi Khải Trì nghi ngờ rằng anh có phải là con ruột của ông hay không?

Vì thế nên anh lén đi xét nghiệm DNA, để giải đáp mối nghi ngờ ấy, và kết quả DNA lại thông báo rằng anh và ông Thương không phải bố con ruột.

Anh không thể nói cảm xúc lúc đó của mình là gì. Bởi chính anh cũng không hiểu được cảm xúc lúc đó của mình.

Tôi vừa mừng cũng vừa lo sợ.

Bởi vì sự giúp đỡ của bố tôi dành cho anh ấy lúc đó, nên bây giờ anh đến đây, trở thành anh trai tôi là để đền đáp ư?

Tôi mừng vì bố tôi đã giúp đỡ anh lúc anh khó khăn nhất, nhưng tôi lại lo sợ những gì anh làm cho tôi là chỉ vì muốn báo đáp bố tôi, hay là vì thích tôi..tôi lại hi vọng vế thứ hai xảy ra hơn.

8.

Hình như anh ấy vẫn còn chuyện giấu tôi

Nhưng tôi quá đỗi vui mừng nên không thể nhận ra đôi mắt có phần ảm đạm của anh ấy.

Mà chỉ thốt lên “Bố mình tốt bụng quá!”.

Khi biết họ không có quan hệ huyết thống, tôi thở nhẹ một hơi, tảng đá nặng nề trong lòng rơi xuống.

Tôi ngay lập tức nói với Chu Khải Trì rằng tôi sẽ theo đuổi anh lần nữa.

Không ngờ anh lại từ chối tôi.

Tôi rất tức giận:

“Sao anh lại từ chối em? Chẳng lẽ em không đủ tốt với anh sao?”

Anh đẩy tôi ra và nói “Anh là anh trai em”.

“Chúng ta có phải anh em ruột đâu, anh sợ cái gì chứ?”

Anh ấy điềm tĩnh nói:

“Vậy thì em nói với bố em chuyện này đi. Nếu bố em đồng ý thì anh cũng đồng ý”.

Tôi cảm thấy đây là một vấn đề rất khó khăn. Làm sao mà bố tôi có thể đồng ý được?

Nhưng mà tôi là ai cơ chứ? Cho dù điều đó có khó khăn đến đâu, tôi vẫn có thể làm được.

Tối hôm sau, tôi gọi điện cho Chu Khải Trì và nói:

“Em say rồi. Đến đón em đi. Em gửi địa chỉ cho anh.”

Giọng nói trầm của anh từ điện thoại truyền tới tai tôi:

“Anh đang ở ngoài. Em đợi tí anh đến ngay.”

Giọng điệu của anh có chút bất lực, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh ấy.

Giọng điệu trầm thấp làm tôi mềm nhũn vì tê dại như thể có một dòng điện làm cơ thể tôi vậy.

Quán bar tối om, ngay khi Chu Khải Trì bước vào cửa thì ánh sáng chiếu vào tôi.

Ban nhạc đang chơi bài nhạc cổ điển, tôi mặc đầm dài và bắt đầu nhảy ngay giữa sân khấu.

Tối nay tôi đã đặt chỗ ở quán bar, hôm nay chỉ có tôi và anh ấy.

Tôi đã học múa cổ điển trong nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhảy cho người khác xem, người đầu tiên đó là Chu Khải Trì.

Tên bài hát mà tôi nhảy là bài dành cho người mình yêu.

Toàn bộ bài nhạc nói về tình yêu, giống như tình yêu của tôi dành cho anh ấy vậy.

Sau khi tôi nhảy xong tôi liền đứng trước mặt Chu Khải Trì.

Khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối nên tôi không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt điển trai đó.

Tôi liền kéo anh ấy ra góc sáng hơn nhưng lại sững sờ vì trên gương mặt đẹp trai không có niềm háo hức hân hoan, thậm chí còn không có bất kỳ cảm xúc nào như tôi đã từng tưởng tượng ra.

Anh ấy rất bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn chút nghi ngờ.

“Sao đột nhiên lại say rồi nhảy như vậy?”

Tôi không nói nên lời, không biết anh ấy thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.

Tôi mệt mỏi rồi nên chỉ có thể nói là đi thay quần áo.

Tâm trạng của tôi trở nên rất tồi tệ và tôi không có ý định nói chuyện với anh.

“Anh về nhà đi, đừng đi theo em nữa”

Anh ấy không nghe cứ khăng khăng đi bên cạnh tôi

“Không”

Chỉ sau vài tuần ở chung với nhau tôi biết anh ấy bướng bỉnh giống bố tôi.

Tôi không muốn nói gì nữa, tôi chợt thấy chiếc xe của Triệu Chiêu sau lưng anh, nhân lúc anh không chú ý tôi chạy thẳng và chui vào xe của Triệu Chiêu, hối thúc anh lái xe thật nhanh.

Anh ấy bị bỏ lại tít đằng sau bàng hoàng nhìn tôi rời đi.

Bây giờ tôi đang có tâm trạng rất tốt.

Triệu Chiêu hỏi tôi tại sao không để anh ấy đi theo.

“Em tỏ tình với anh ấy rồi”.

Tay lái của Triệu Chiêu liền bị trượt.

“Nhưng anh ấy từ chối em”.

Triệu Chiêu kinh ngạc nhìn tôi.

“Anh chàng này thật dũng cảm khi dám từ chối đại tiểu thư tính khí thất thường như em”.

“Em và anh ấy không phải anh em ruột”.

Triệu Chiêu thở dài:

“Nói thật giữa em và anh ta cũng không chênh lệch nhiều như vậy. Nhưng hai đứa mà ở bên nhau thì chắc chắn bố em sẽ không đồng ý đâu”.

“Tình yêu đích thực thì sẽ làm được”

“Em có tiền, tất nhiên tình yêu của em phải đặt lên hàng đầu. Chu Khải Trì có nhiều vấn đề cần cân nhắc hơn cả em”.

“Điều quan trọng nhất là…”

Nói một hồi anh ấy trở nên nghiêm túc

“Anh nhận ra được một thứ…”

“Anh đoán lý do có thể là bố em, em không có suy nghĩ tại sao bố em lại để anh ta trở thành anh trai và bảo vệ em ư?”

Sau khi nghe xong, tôi không thể tiếp thu ngay được mà sững sờ một lúc.

Sau đó ra lệnh cho Triệu Chiêu:

“Quay lại!”

“Gì cơ”.

“Quay lại đi tìm bạn trai em, nhanh lên!”

9.

Nhưng chưa kịp quay lại thì có một chiếc ô tô đột ngột đâm vào chúng tôi.

Tôi mất đi ý thức.

Khi tỉnh dậy, tôi nghe thấy ai đó đang nói chuyện và cố gắng để mở mắt.

Tôi đang ở trong một nhà máy bỏ hoang và Triệu Chiêu vẫn đang bất tỉnh nằm bên cạnh tôi.

Tay và chân của chúng tôi đều bị trói.

Tôi nhận ra chúng tôi đang bị bắt cóc.

Tên cướp vẫn đang nói chuyện cách đó không xa.

Tôi mơ hồ nghe được câu trả thù gì đó rồi còn nợ máu trả bằng máu.

Toàn bộ máu trong cơ thể tôi như đông lại.

Vừa rồi ngồi trên xe, tôi nghe Triệu Chiêu kể chuyện xảy ra năm đó.

Khi điều tra Chu Khải Trì, anh ấy lần theo manh mối và vô tình phát hiện chuyện đã xảy ra với bố tôi năm đó.

Công việc kinh doanh của bố tôi mới bắt đầu khởi sắc một chút thì bị đồng nghiệp vu khống hãm hại.

Họ sắp xếp một số người can thiệp vào máy móc của công ty bố tôi chế tạo.

Ban đầu, họ muốn chỉnh sửa lại máy móc của bố tôi biến nó thành phế phẩm, và báo cáo cho cơ quan giám sát liên quan về độ an toàn của chúng.

Nhưng mọi chuyện lại không như ý họ muốn, máy móc bỗng phát nổ trong lúc họ chỉnh sửa.

Họ làm việc này lúc nửa đêm nên không ai được cứu, tất cả họ đều chết.

Bố của Chu Khải Trì cũng nằm trong số đó.

Tôi nghe xong liền đổ mồ hôi lạnh.

Các công nhân nhà máy phát hiện ra vào ngày hôm sau và gọi cảnh sát.

Bố tôi bị điều tra và công việc ở nhà máy vì thế nên bị đình chỉ.

Cho dù sau này người ta phát hiện ra việc xấu là do đồng nghiệp của bố làm thì sự việc cũng đã gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Ngay sau đó, công ty bố đang làm việc sụp đổ và ông chủ bị bắt.

Tuy nhiên, gia đình những người bị hại không nhận được khoản bồi thường tương ứng nào cả.

Bố tôi không thể chịu nổi và quyết định bồi thường.

Các thành viên khác trong những gia đình này nhân cơ hội tống tiền bố tôi.

Chỉ có gia đình Chu Khải Trì là từ bi và nhân hậu, cho rằng vụ tai nạn không liên quan gì đến bố tôi, bố cũng là nạn nhân.

Bố tôi rất cảm động và quyết định bảo lãnh cho cậu con trai đang học trung học cơ sở của họ.

Vụ bắt cóc chúng tôi chắc chắn có liên quan tới sự việc năm đó.

Vô tình tôi nghe thấy một giọng nói rất quen.

Là Tạ Trang.

Rõ ràng Triệu Chiêu vừa mới tỉnh lại cũng nghe thấy, nghiêm túc nói:

“Người hãm hại bố em năm đó cũng họ Tạ.”

Tôi choáng váng.

Cửa mở, Tạ Trang bước vào

"Chà, Thương tiểu thư đã tỉnh rồi à?"

Tôi nhìn anh ta một cách cảnh giác.

Anh ta đá Triệu Chiêu đến bất tỉnh, sau đó nâng cằm tôi lên:

"Đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, nhưng nhìn cô có vẻ không lo lắng gì nhỉ, rất can đảm đấy.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, chất vấn:

"Tạ Phong là bố của anh phải không? Muốn trả thù cho bố anh? Anh nằm mơ giữa ban ngày à?”

Mặt anh ta giật giật, giơ tay tát tôi một cái:

“Thử nhắc lại tên bố tôi một lần nữa xem!”

Tôi ngã xuống đất, má tôi sưng đỏ lên một vùng, tôi cắn chặt răng để không thể phát ra âm thanh nào.

Tôi nghĩ đến Chu Khải Trì.

Nếu anh ấy ở đây, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ tôi, nhất định sẽ đánh gãy tay chân của tên khốn Tạ Trang.

Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

Thấy tôi không bị làm sao, Tạ Trang đá tiếp vào bụng tôi.

Tôi đau đến nỗi tôi toát mồ hôi lạnh và cuộn tròn người lại.

"Không ngờ đại tiểu thư lại có làn da mỏng và da thịt mềm mại như vậy. Chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé?"

Tôi mở to mắt:

“Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng c/h/ế/t”

Anh ta cười giọng điệu tà ác:

“Được thôi, vậy tôi sống không bằng c/h/ế/t cũng được.”

Anh ta đẩy tôi ngã xuống đất, tôi vùng vẫy dữ dội.

Trong lúc tôi đang hoảng sợ, đầu óc trống rỗng, tôi vô tình nhìn thấy một thứ trên cửa sổ.

Lúc đó, tôi cảm thấy mình sắp được cứu rồi.

Tạ Trang dừng lại, nhìn tôi một cách kỳ quái:

"Sao cô không giãy giụa nữa?"

Tôi nhắm mắt và cầu xin anh ta

"Xin anh hãy tha cho tôi, tôi sẽ nằm yên. Tôi chỉ có một yêu cầu, xin anh hãy nhẹ nhàng với tôi được không?”

“Nếu đại tiểu thư đã yêu cầu thì sao tôi có thể từ chối được đây?"

Bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào má tôi và sắp chạm vào áo tôi.

Chu Khải Trì bất ngờ xuất hiện như một cơn gió, túm lấy cổ áo Tạ Trang ném về phía sau.

Vẻ mặt anh âm trầm, đấm liên tục vào mặt Tạ Trang.

Những cú đấm trúng liên tục khiến Tạ Trang nhanh chóng bất tỉnh.

Lo sợ anh đánh chết anh ta, tôi nhanh chóng bước tới và dựa vào người anh, tôi gào lên: “Đủ rồi, đủ rồi anh”

Chu Khải Trì cẩn thận kiểm tra cơ thể tôi và thấy không có vết thương nào, liền thở phào nhẹ nhõm cởi dây trói cho tôi, sau đó ôm chặt lấy tôi.

Cánh tay siết chặt đến nỗi như muốn khảm tôi vào cơ thể anh.

“Không sao. Em vẫn ổn mà."

Anh không nói gì, chỉ vùi đầu vào cổ tôi và khẽ run lên.

Chẳng mấy chốc tôi choáng váng vì có cảm giác ướt át trên cổ.

Tôi đưa tay ra và ôm anh chặt hơn.

Cánh cửa được mở ra, một người đàn ông bước vào, sau đó phát hiện chủ của mình đang nằm trên mặt đất trong tình trạng bất tỉnh, hắn ta thét lên một tiếng.

Lập tức những người khác bước vào.

Tôi nghe tiếng bước chân thì chắc phải có hơn chục người.

Ánh mắt tôi chuyển sang sợ hãi lo lắng, Chu Khải Trì lập tức buông tôi ra và đẩy tôi đứng sau lưng anh.

Anh ấy chạm vào đầu tôi và nói

"Đợi anh ở một góc. Anh sẽ đưa em sẽ về nhà sớm thôi."

Chu Khải Trì không thất hứa.

Anh ấy đã luyện tập võ từ khi còn nhỏ bây giờ là lúc phát huy công dụng của nó.

Một chọi mười, đấm đá liên hồi.

Vào thời điểm bố tôi đến cùng cảnh sát, Chu Khải Trì đã xử lý xong đám đàn em của Tạ Trang đó.

Anh ấy mệt đến mức nằm xuống đất.

Nhưng khoảng cách quá xa, không biết anh ấy có bị thương hay không.

Bố tôi lo lắng hỏi tôi có ổn không, tôi lắc đầu và nói không sao.

Tôi lo lắng cho hoàn Chu Khải Trì nhưng cha tôi đã cưỡng ép đưa tôi đi.

"Bố, Chu Khải Trì, anh ấy..."

"Cậu ấy không sao. Bố đã nhờ người đưa cậu ấy và Triệu Chiêu đến bệnh viện rồi."

Tôi theo bố đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện.

Sau khi xác nhận tôi không bị thương, bố tôi ra lệnh cho tôi ở nhà nghỉ ngơi và không được phép đi đâu cả.

Tạ Trang sau đó đã bị cảnh sát bắt giữ vì việc tìm thấy bằng chứng về những vụ án xảy ra gần đây của anh ta, có vẻ anh ta đã lên một kế hoạch lớn để lật đổ bố tôi và hãm hại tôi.

Anh ta chọn con đường như bố của anh ta, một kẻ đáng khinh đáng hận.

____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play