Tô Kinh Hạ khịt mũi. Quả thật cô đang làm chuyện bốc đồng thật, nhưng cô không muốn thấy Lục Ngạn vì chuyện này mà bị trường học trách phạt đâu.

Đúng, cho dù cô có muốn theo đuổi thầy ấy thì vẫn đặt dưới tiền đề là không gây rắc rối cho thầy ấy. Cô không sợ người khác nói mình thế nào, nhưng cô không muốn thầy ấy vì mình mà bị chỉ trích.

Cô biết cho dù là thời buổi nào, học sinh có quan hệ không rõ với thầy giáo đều sẽ bị phản ánh tiêu cực, cho nên cô mới thỏa hiệp.

"Thầy sẽ không đi tìm mẹ em chứ?"

Tô Kinh Hạ gần như là dùng một biểu cảm cầu xin hèn mọn nhìn hắn.

Lục Ngạn im lặng không đáp. Tô Kinh Hạ lại bất ngờ hiểu được đó là một loại biểu hiện rằng hắn không muốn qua loa có lệ với cô, cho dù chỉ là để trấn an cô.

Tô Kinh Hạ nói như mếu: "Thầy có thể nói dối em mà..."

Trán Lục Ngạn giật giật liên hồi, nắm tay vô thức siết lại. Cuối cùng hắn vẫn giằng xuống được đống thuốc nổ trong lòng, nặng nề nói: "Em về phòng đi."

Tô Kinh Hạ bướng bỉnh bĩu môi: "Em đi với thầy..."

"Tô Kinh Hạ!"

Lục Ngạn gầm lên.

Tô Kinh Hạ bị biểu tình lạnh lùng của hắn dọa cho giật mình co rúm lại.

Lục Ngạn lại không có lưu tình: "Đừng để tôi phải nói nặng với em."

Tô Kinh Hạ muốn phản bác. Nhưng cô vừa mới mân miệng đã bị Lục Ngạn chặn lại: "Em không ngăn được tôi."

Cô sững sờ, sau đó bất lực gục đầu xuống, che đi vành mắt đỏ ửng.

Lục Ngạn chỉ thấy cô suy sụp cúi đầu, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khổ sở của cô. Lời nói nặng nề đến bên miệng lăn qua lăn lại mấy lần, vẫn là không nói ra được. Nhưng vẫn ra lệnh: "Trở về."

"Chuyện hôm nay tôi xem như không hề nghe thấy!"

Cuối cùng còn cố tình tàn nhẫn nói.

Lại không nghĩ tới giây tiếp theo cô học trò kia của hắn lại có thể làm ra hành động khiến hắn đứng hình.

"Không!"

Tô Kinh Hạ bỗng nhiên nhào tới, mạnh bạo cắn một ngụm trên môi hắn, hét ầm lên sau đó quay lưng bỏ chạy.

Để lại một Lục Ngạn sững sờ vô thức đưa tay lên sờ môi bị cô cắn rách.

Quả thật là cắn. Cô gái nhỏ này là cố tình hay đến hôn cũng không biết mới gây ra chuyện mất mặt thế này. Lục Ngạn bất giác đưa lưỡi một cách sắc tình liếm chỗ bị cô cắn vẫn còn vương hơi thở thơm ngát thanh tân đặc biệt của người con gái lưu lại, rất có xúc động muốn đem cô bắt trở về, dạy cho cô biết hôn là như thế nào.

Mãi một lúc hắn mới áp chế được tâm tình không được bình tĩnh, nâng bước tiếp tục hướng cổng trường đi.

Còn Tô Kinh Hạ mang theo trái tim đập như sấm chạy một lèo lên mấy tầng lầu, sau đó ở tầng cuối cùng ngừng lại, úp mặt vào tường nổ lực đè nén nhịp tim mãnh liệt trong lòng ngực vừa đưa tay vỗ vỗ hai má ửng đỏ nóng rực của mình. Xấu hổ đến mức muốn nổ tung.

Mày điên rồi Tô Kinh Hạ!

...

Kết quả của hành động điên rồ không trải qua sự suy nghĩ của não đó là hôm sau cô không dám nhìn mặt thầy ấy.

Mỗi lần nhìn tới cô lại không nhịn được nhìn đến môi thầy, sau đó mặt như bị thiêu đốt vội vàng quay đầu đi.

So với cô bối rối, người đàn ông kia lại bình tĩnh ung dung, thản nhiên như thường, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thái độ này của hắn vô tình lại kích thích Tô Kinh Hạ.

Chẳng lẽ thầy thật sự muốn làm như không có gì thật à?

Cô không cho phép!

Nhắm chuẩn thời điểm sẽ không bị người nhìn thấy, cô lao ra chặn đường thầy.

Kết quả cô còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thầy ấy dùng giọng điệu cười nhạo mỉa mai: "Sao em không trốn nữa?"

Mặt cô đỏ phừng phừng lên, nóng đến suýt bốc cháy.

Thế mà thầy vẫn còn chưa xong: "Da mặt em thật mỏng."

Tô Kinh Hạ thật muốn đập đầu vào cột chết cho rồi. Sau đó giận dữ muốn thầy ấy tuẫn táng theo.

Cô lúng túng nhìn người đàn ông đang nhàn nhã dựa lưng vào cây cột trên hành lang, một bộ nhếch môi nhìn cô cười cợt trêu ghẹo... Cô bất giác ngây người. Người này, cùng với người cô biết bao lâu nay và người ở trước mặt mẹ thật sự là không cái nào giống nhau.

Cô bất chợt nghĩ mông lung, rốt cuộc đâu mới là Lục Ngạn.

Nhưng không thể phủ nhận là thầy ấy lúc này lại càng khiến trái tim cô đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Kết quả là cô cứ mãi ngơ ngác, ở trong mắt Lục Ngạn trông thật đần ngốc, thế mà lại dám mạnh miệng nói muốn theo đuổi hắn, thật là nói càn. Cô như vậy chỉ có nước bị hắn ăn sạch vào một ngày nào đó mà bản thân còn không biết... Lục Ngạn vừa nghĩ như vậy vừa thẳng lưng đi tới chỗ cô.

Tô Kinh Hạ chỉ thất thần chứ không có nhắm mắt. Nhìn thấy người áp sát tới, cô vô thức lùi về sau.

Giữa chừng bất giác nghĩ đến lời trêu chọc vừa rồi của thầy, cô vô thức chững lại.

Vì cô ngừng bất chợt khiến cho thân hình của hai người mém chút đụng vào nhau.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play