Tô Kinh Hạ gần như đã quyết định một cách làm vô cùng cực đoan, cố chấp nhìn người đàn ông đang kinh ngạc kia, cô nói: "Thầy, thầy biết em thích thầy đúng không?"
"Kinh Hạ..."
Lục Ngạn thật sự rất giật mình. Hắn không nghĩ cô học trò luôn rụt rè mỗi khi đến gần hắn kia lại có thể thẳng thắn bày tỏ với hắn. Hắn biết thời gian này đã có rất nhiều chuyện khiến cô bị kích thích mà không làm chủ được cách hành xử, nhưng tình huống lần này rõ ràng đã vượt quá nhận định của hắn. Cô lại giống như biết nhiều hơn hắn nghĩ.
Cô nhóc này...
Tô Kinh Hạ nhìn hắn, cười thảm: "Ước gì người thầy thích có thể không cần là mẹ của em."
Lục Ngạn vô thức nhíu lại mày, lòng ngực không kìm được khẽ nhói lên, lại muốn mạnh bạo lau đi biểu tình thảm thiết trên mặt cô.
Nhưng trước khi hắn kịp làm chuyện không qua suy nghĩ thì đã nghe cô gần như là lấy một thái độ kiên định nói: "Em biết, sau tất cả, mọi thứ đã diễn ra rồi."
"Em không có năng lực quay ngược thời gian, về lại cái thời điểm thầy bắt đầu thích mẹ, hoặc là trước khi hai người bắt đầu mối quan hệ không đúng đắn này. Nhưng mà..."
Tô Kinh Hạ cố chấp nói: "Em có thể khiến thầy không thích mẹ nữa."
"Em..."
Lục Ngạn sững sờ.
Âm thanh của Tô Kinh Hạ vẫn chấn động bên tai: "Em muốn theo đuổi thầy! Khiến thầy thích em!"
Lục Ngạn chấn kinh nhìn biểu tình đầy quyết tâm của Tô Kinh Hạ, nhất thời nghẹn lời.
Tô Kinh Hạ cười thảm: "Thầy cũng có thể xem em là mẹ..."
"Em nói điên nói khùng cái gì vậy!?"
Lục Ngạn đang chấn động vừa nghe cũng không nhịn được nặng giọng mắng. Hắn cảm thấy mình đang bị cô nhóc này xoay vòng vòng đến tức hộc máu. Một người luôn lý trí như hắn vẫn là muốn biểu đạt mình không thể hiểu được vì cái gì Tô Kinh Hạ lại đặt nặng thứ tình cảm tại cái tuổi còn chưa trải nghiệm được cuộc đời, bốc đồng như thế. Chúng ta không thể đợi lớn hơn rồi mới nếm thử hay sao?
Nhưng thời điểm đó chính hắn còn không biết mình đã sớm bị thứ tình cảm đơn thuần thanh tân kia thu hút rồi, còn có mặt mũi đi phán xét người ta.
"Em không nói giỡn."
Tô Kinh Hạ cười như khóc: "Cho dù thầy có xem em là thế thân của mẹ cũng không sao hết. Miễn thầy không tiếp tục quen mẹ em nữa."
"Thầy nghe em nói!"
Khóe môi Lục Ngạn giật giật, lời đến bên miệng bị cô cường ngạnh ngu ngốc ép trở về nghẹn trong cổ họng khiến gân xanh trên trán hắn giật thình thịch, rất muốn mạnh mẽ dạy dỗ cô một trận vì cái tội nói năng không chịu suy nghĩ.
Tô Kinh Hạ lại không thấy rõ được bên trong biểu tình ẩn nhẫn của hắn còn vương thứ tình cảm nào đó không giống bình thường trong bóng tối, cô chỉ muốn nói hết những gì mình muốn nói, bất kể kết quả có ra sao.
"Thầy cứ xem như em mất lý trí rồi đi. Em thích thầy, vốn không nghĩ nói ra, lại không cần thầy đáp lại."
Lục Ngạn nghe rồi lại cảm thấy giận muốn nổ tung luôn.
Cái gì vậy!? Tôi có nói không đáp lại em đâu! Tôi có cấm em đâu!!!
Nhưng hắn vẫn không có ngăn cô học trò bốc đồng kia dùng một biểu tình đau khổ nói tiếp: "Xem như em muốn một lần vì tình cảm của mình mà cố gắng đi, không để cho nó chết trước khi bắt đầu."
"Thầy có thể không cần bận tâm đến cảm nhận của em, nhưng không ngăn được em vì ngăn cản thầy đến với mẹ mà làm tất cả những gì em có thể làm được."
Tô Kinh Hạ nói đến đây thì cười, bước lại gần hắn, chủ động nắm lấy tay hắn, đầy cố chấp: "Giống như bây giờ, không cho thầy đi gặp mẹ em."
Lục Ngạn giật giật khóe miệng, cũng giật mạnh tay ra.
Nhưng không được.
Tô Kinh Hạ nắm rất chặt, cũng lường trước hành động của hắn mà dùng hết sức giằng lại.
Lục Ngạn nhìn khuôn mặt nhỏ quả thật có sáu phần giống Tô Mị kia nhưng hắn lại chưa từng nhìn nhầm cô và Tô Mị, chưa từng đem hai người đặt cùng một chỗ nổ lực đè xuống gân xanh nơi thái dương muốn nổ tung, nhưng giọng lại trầm đến ác liệt, khiến người run rẩy: "Em buông ra."
Tô Kinh Hạ cứng đầu bác bỏ: "Không buông!"
"."
Lục Ngạn cứ ngỡ một giây sau mình sẽ nổi giận mặc dù ở góc độ nào đó hắn cảm thấy rất sung sướng, mím môi nói: "Em buông ra đi."
"Em..."
"Bộ em muốn cho người khác nhìn thấy à!?"
Hắn gầm lên, tức đến cười. Cái cô gái ngốc này!
Tô Kinh Hạ giật mình, nhưng rất tâm không cam tình không nguyện mà rụt tay về: "Làm gì có ai nhìn thấy chứ..."
"..."
Vậy sao em phải buông tay hả???