Tiền Văn Khuê nhắc tới "thực điêu" (điêu khắc thức ăn), đối với Lạc Anh mà nói thì không có gì xa lạ.
Từ sau khi tới thế giới hiện đại, ngoài việc rảnh rỗi khắc vài mẫu hoa lá cho vui, hay làm thử vài món hoa củ cải trang trí, cô chưa thực sự điêu khắc một tác phẩm lớn nào.
Ở Ngự Thiện Phòng khi xưa, cô được học tập từ các vị đại sư phụ, trong đó bao gồm cả thực điêu. Cô từng là học trò được họ tranh nhau bồi dưỡng, một sư phụ còn tiếc nuối mãi vì không kịp nhận cô làm đệ tử chính thức. Dù chỉ được coi là đệ tử ký danh, Lạc Anh vẫn được các sư phụ truyền thụ toàn bộ những bí kíp tinh hoa nhất, kể cả những kỹ thuật bí truyền họ từng giữ lại làm “bảo bối áp đáy hòm.”
Tuy nhiên, trước yêu cầu này, Lạc Anh chưa vội đồng ý. Cô muốn rõ yêu cầu cụ thể là gì, vì những gì cô thành thạo nhất vẫn là các chủ đề truyền thống như hoa điểu ngư trùng, sơn thủy cổ điển. Nếu yêu cầu điêu khắc hiện đại, cô cần cân nhắc và chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
Bên cạnh đó, công cụ điêu khắc hiện nay cũng khác biệt so với thời đại của cô. Những con dao nhỏ tinh xảo cô đang dùng hiện tại là của nguyên chủ lưu lại, mặc dù dùng tốt nhưng cô vẫn cần chút thời gian để thích nghi thêm.
“Yêu cầu điêu khắc thứ gì?” Lạc Anh hỏi.
“Càng hoành tráng, càng phức tạp càng tốt, kiểu như long phượng thần thú, vừa nhìn là đã khiến người ngoài nghề phải choáng ngợp.” Tiền Văn Khuê giải thích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT